Chương 17: Có Nắm Chắc Không?

Hai người ngươi tới ta đi, tự như là có ý quỷ biện trong châu ngọc.

Không bao lâu, hai người đã đạt thành yêu cầu nhất trí rất nhanh.

Chính là khi nữ tử đưa ra yêu cầu nếu Mặc Anh không thể trị liệu tốt tộc nhân của nàng, cần đến tính mạng của mọi người trong bộ lạc Miêu Hoa để bồi thường thì bỗng nhiên, gia gia của hắn đã cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

- Tuổi của ngươi còn nhỏ, ngay cả bỏ lại rừng rậm cũng chưa nghe nói qua, làm sao có thể trị những chướng khí này được?

Trong lòng hắn như muốn phun ra.

- Ngươi đừng nói bậy ở đây, để ta và bọn hắn một lần nữa trao đổi.

Nữ tử nghe thấy lời của hắn, trên người nàng chợt phát ra khí thế nguy hiểm:

- Tiểu tử, nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

Mặc Anh khóe môi cong lên, nhẹ nhàng cười:

- Phía sau ta chính là có không ít tộc nhân! Không vì mình thì ta cũng sẽ vì bọn họ mà tìm ra biện pháp hữu hiệu.

Nữ tử mím môi, bỗng nhiên có chút do dự.

Khi nguyền rủa của rừng rậm bị vứt bỏ xuất hiện trên đại lục này thì đã tồn tại.



Người sống ở đây, trải qua nhiều thế hệ tích luỹ, đã có biện pháp tránh khí độc.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử, nói hắn có biện pháp giải quyết lời nguyền này, nàng cho dù động tâm, chính là suy nghĩ cho tộc nhân, nàng không thể không suy nghĩ xem Mặc Anh lừa gạt nàng có thể lớn bao nhiêu.

Nhưng mà khí thế bình tĩnh của hắn, thêm vào lời nói chuẩn xác, nàng ở trong đàm phán vừa rồi đã bị hắn nắm cái mũi đi rồi.

Hiện tại đối phương lại xuất hiện một lão giả cắt đứt, tình huống hai bên giằng co hiện nay, có lẽ là nàng đã đổi ý, thay đổi một ít điều kiện.

Nhưng mà, nàng còn chưa nói hết câu, Mặc Anh đã giống như giun đũa trong bụng nàng, nhẹ nhàng nói mấy câu đã ngăn chặn suy nghĩ của nàng.

- Sắc trời không còn sớm, ngươi vẫn là nhanh chóng mang chúng ta đi bộ lạc của ngươi đi.

Mặc Anh nghe thấy phía sau có người phát ra âm thanh khàn khàn lại khô khốc, lập tức nói:

- Ta sẽ giúp tộc nhân nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, sau đó ta sẽ xuống tay giúp các ngươi giải quyết vấn đề.

- Tỷ tỷ, làm theo lời hắn nói.

Thiếu niên mỹ mạo ném xuống một câu, một lần nữa dùng áo choàng che khuất mặt mình, lấy ra một cái cốt trạm canh gác thổi lên.

Sau một chén trà nhỏ, một ít chiến sĩ bắt đầu trở về.

Mặc Anh thấy thế thì nhu thanh tế ngữ trấn an các tộc nhân kinh nghi bất định, sau đó mang theo bọn họ đi lên.



Đoàn người đi đại khái nửa ngày lộ trình, đã đến một mảnh rừng cây cao ngất, dây leo sinh trưởng tốt trong một khe núi thấp.

- Nơi này có một sơn động có thể chứa được 500 người, các ngươi tạm thời ở lại đây đi.

Nữ tử vừa nói xong thì có mấy chiến sĩ cường tráng đứng dậy, trấn thủ ở bốn nơi yếu hại đông nam tây bắc.

Mặc Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua, cùng nữ tử muốn một ít dược liệu, sau đó mang theo mọi người đi tới sơn động.

Một mảnh sơn động tối đen, bị củi lửa đốt, trong chốc lát, làm cho Mặc Anh cảm nhận được một chút khí vị ẩm ướt từ bên trong nổ tung.

Hắn cau mày, an trí những người hôn mê bất tỉnh kia ở một chỗ, sau đó gọi Mộ Hoa tới, để nàng mang theo một ít nữ hài tử tâm linh thủ xảo chiếu cố những trưởng bối này.

- Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào có thể giải quyết những chướng khí đó hay không?

Đợi đến khi mọi người thu thập sơn động xong, mỗi người đều mệt đến xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển, trầm mặc thật lâu, gia gia của họ Du đi đến trước mặt Mặc Anh dò hỏi.

- Là có một ý nghĩ, cụ thể là phải biết rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, cùng với xu thế sinh trưởng của thực vật cá biệt trước.

Mặc Anh cũng không ngẩng đầu lên nói một câu.

Gia gia của hắn rơi vào trầm tư.

Chỉ chốc lát, hắn đứng dậy đi tìm Nhị Hắc, hai người lẩm bẩm lầm lẫn cũng không biết thương lượng cái gì.