Chương 16: Nói Ẩu Nói Tả

Nữ tử như nghe thấy chuyện cười, ánh mắt tràn đầy trào phúng:

- Ngươi chỉ là một con mèo nhỏ chưa trưởng thành, cũng dám nói chuyện với ta như vậy. Xem ra bộ lạc các ngươi thật đúng là không có người nào nha.

Lời này vừa dứt, chiến sĩ đang núp ở chỗ sâu trong rừng cây đột nhiên xông ra.

Một đám người bọn họ cao lớn cường tráng, hùng hổ.

Người của bộ lạc Hoa Miêu, tuy hoảng sợ, nhưng mỗi người đều nhanh chóng làm ra hành động canh gác.

- Tên nhỏ này tuổi còn nhỏ, nói chuyện có chút không thoả đáng, là chúng ta không dạy tốt, các ngươi chớ có tức giận.

Kiệt Nhược gia gia vội vàng đi tới, cúi người với nữ tử hèn mọn.

Nhưng nữ tử căn bản là không để ý tới hắn, ngược lại có thâm ý khác nhìn Mặc Anh.

Một đôi mắt như mực kia hiện lên một chút lãnh quang, một lát sau, cả người nàng thoạt nhìn giống như một con hung thú sắp thức tỉnh, sát khí vô hình chậm rãi từ trên người nàng tản ra.

Mặc Anh đã nhận ra, hơi nhíu mày, liếc nàng một cái, cái gì cũng không nói, đi đến bên cạnh gia gia của hắn, đỡ hắn lại.



- Gia gia, ngươi chớ lo lắng, những lời nói của ta vừa rồi là thật, hiện tại phải xem vị tộc trưởng này muốn biến chúng ta thành nô ɭệ của nàng hay là muốn cứu tộc nhân của nàng.

- khẩu khí thật lớn.

Nữ tử thấy hắn còn nói như vậy, đôi mắt trong nháy mắt biến thành màu vàng.

- Xương sườn dưới eo mơ hồ đau, ngực bị đè nén cảm giác cực kỳ, cùng với chỗ yếu ớt rất nhỏ run rẩy, không chỉ riêng là xuất hiện ở trên người một người.

Mặc Anh cảm nhận được một cảm giác áp bách cường thế, hắn nhướng mày, thần thái bình tĩnh như cũ, nhưng mỗi một chữ từ trong miệng hắn để lộ ra đều làm cho vẻ mặt nữ tử đại biến.

Trong lòng tộc nhân của nàng đều đã bị chấn động, một số nhỏ tuổi còn không nhịn được kinh hô ra tiếng.

Nữ tử hung hăng trừng mắt nhìn qua, cảnh cáo bọn hắn một cái, quay người lại, đánh giá Mặc Anh từ trên xuống dưới.

Phát hiện mặc kệ nhìn thế nào thì cử chỉ thong dong và lời nói bình tĩnh trước mắt này đều là của một thiếu niên mười hai tuổi, cũng không biết tại sao vừa rồi nàng lại cảm nhận được khí thế của thú vương Hổ tộc khi nàng còn nhỏ.

Nguy hiểm là nửa con ngươi khép hờ, ánh mắt nàng như đao thổi mạnh Mặc Anh, ngữ khí lộ ra lạnh lẽo:

- Ngươi biết là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tiểu tử! Đây chính là bệnh nan y của tất cả bộ lạc trong rừng rậm mà chúng ta bỏ lại, một mình ngươi từ bên ngoài đến, nói ẩu nói tả trước mặt ta, ngươi sẽ không sợ ta hiến ngươi cho thiên thần sao?

Lời nói này của nàng nghe có vài phần khuyên bảo, nhưng trong lời nói mang theo sát khí, lại giống như dây leo che trời lấp đất, điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt đã bao phủ cả người Mặc Anh.



Chỉ cần Mặc Anh trả lời không phù hợp với tâm ý của nàng, nàng chỉ cần một ý nghĩ là có thể lấy đi tính mạng của hắn.

- Đương nhiên sợ rồi, ngay cả ta cũng không nói dối.

Từ đầu đến cuối, Mặc Anh chỉ cần nói mấy câu đã chiếm cứ địa vị tuyệt đối chủ đạo.

Bởi vậy, nữ tử thấy bộ dáng không sợ trời không sợ đất của hắn, trong lòng chấn động, đồng thời cũng không nhịn được muốn hỏi hắn rốt cuộc có biện pháp nào có thể giúp bọn hắn giải quyết vấn đề?

Đúng vậy, nữ tử làm tộc trưởng cũng coi như là thân kinh bách chiến, hơn nữa đã bị bộ lạc khác kính ngưỡng và sợ hãi, nàng thật đúng là không ngờ có một ngày mình lại thua trước mặt một tiểu thiếu niên.

- Tỷ tỷ, nếu hắn thật sự có biện pháp, vậy chúng ta cũng không cần đi về phía rừng rậm nữa.

Ngay khi hai bên đang giằng co, một thiếu niên thoạt nhìn rất khϊếp đảm, vạch trần áo choàng da thú trên đỉnh đầu, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ.

- Đại Tư Tế cũng sẽ rất cao hứng.

Nữ tử vừa nghe, cân nhắc lợi hại.

Chỉ chốc lát, nàng đã bày ra cái giá, mở ra đàm phán với Mặc Anh.