- Các ngươi là bởi vì đồ ăn không còn nhiều lắm... Mới quyết định ở lại?
Mặc Anh quan sát tỉ mỉ, chú ý tới một ít trưởng bối mắt đi mày lại, tâm niệm vừa chuyển, đã hiểu rõ.
- mùa mưa vừa mới bắt đầu, cũng không đến thời điểm khó khăn nhất, chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn.
Nói xong, hắn đưa nước mắt ra hiệu, sau đó đi vào chỗ sâu nhất của hầm ngầm, lấy toàn bộ đồ ăn ở đó lên.
- Mặc Anh nói không sai, không đến thời khắc cuối cùng cũng không cần từ bỏ.
Con ngươi vẩn đυ.c của Nhan Nhược gia gia hiện lên một tia âm hiểm:
- Thương thế tương đối nhẹ, chạy nhanh lên đỡ một chút.
Hắn bỏ lời này xuống, đi đến trước mặt Mặc Anh, nói:
- Sau khi ngươi rời khỏi, mọi người đã xảy ra cãi vã kịch liệt. Quyết định này thật ra là ta đề nghị. Ai, ta tuổi lớn, vì để vãn bối có thể sống tốt, ném mạng của ta cũng không có gì. Nhưng nghĩ đến các ngươi tuổi còn nhỏ, nếu không có trưởng bối chỉ điểm thì làm sao có thể chịu đựng được mùa mưa này chứ?
Giọng nói này không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để cho toàn bộ người trong hầm ngầm nghe thấy.
Vì vậy, không cần thời gian một chén trà nhỏ, ngoại trừ người hôn mê bất tỉnh ra thì mọi người đều hành động.
Mặc Anh nghe được động tĩnh, cười với gia gia của hắn, tiếp tục thu thập đồ vật.
- Bộ lạc đã bị phá hủy, ngươi định mang theo mọi người đi đâu?
Kiệt Nhược gia gia vuốt vuốt chòm râu của mình, lo lắng sốt ruột dò hỏi:
- Nếu không có thì chúng ta đi chỗ sâu nhất. Mặc dù nơi đó có các loại bộ lạc bị bỏ rơi, cạnh tranh sẽ càng kịch liệt hơn trước, nhưng vào lúc trời mưa chạy tới nơi đó, bọn họ sẽ không bận tâm đến chúng ta.
Nhìn thấy Mặc Anh nhíu mày, giống như không rõ chỗ sâu nhất bên cạnh là cái gì, hắn tỉ mỉ giải thích một chút, lại bổ sung một câu.
- Sau khi qua mùa mưa chính là mùa xuân, ở chỗ sâu nhất trong cánh đồng rất ít con mồi, vì vượt qua mùa khô, mọi người sẽ liều mạng săn thú vào mùa xuân, tuy nhân số của bộ lạc chúng ta lúc này ít, nhưng chỉ cần tới nơi đó, chúng ta có thể thuê đủ loại hình thức, làm chiến sĩ tốt giúp bọn họ đi săn.
- Đến lúc đó, chúng ta sẽ có quan hệ thân mật với những bộ lạc này, sau này mặc kệ bọn họ có ý tưởng gì, chúng ta cũng có thể phát triển bộ lạc của chúng ta một lần nữa.
Hắn vừa nói xong thì một số trưởng bối nghe thấy lời của hắn đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò các vãn bối ném những thứ không cần thiết xuống, theo sát bọn họ, nhanh chóng bay ra khỏi hầm ngầm, trời mưa to, di chuyển về phía chỗ sâu bên cạnh.
- Gia gia, đại tư tế của bộ lạc Hoa Miêu có phải rất lợi hại hay không?
Trên người Mặc Anh có rất nhiều thứ, hắn đang chuẩn bị xuất phát, con mèo nhỏ giấu ở trong lòng hắn bỗng nhiên nhảy ra, nhảy ở trên đỉnh đầu hắn.
Cái đuôi ngắn nhỏ vung lên, làm cho cổ của Mặc Anh nổi da gà một tầng.
Nhưng mà mặc kệ trong lòng hắn kêu gọi hay là hạ giọng chất vấn, con mèo nhỏ kia căn bản là không thèm nhìn hắn, ngược lại rất nhàn nhã ném cái đuôi càng nhanh hơn.
Trong lòng Mặc Anh có chút tức giận, tưởng tượng đến cái gọi là khế ước chế ước hắn, hắn đột nhiên trầm xuống, sau đó đi đến bên cạnh gia gia của hắn, giả bộ tò mò hỏi.
- Sao ngươi lại hỏi chuyện này?
Gia gia của hắn nghi hoặc nhướng mày.
Mặc Anh tùy tiện nói vài câu, vẻ tò mò trên mặt càng đậm:
- Đại tế ti của bộ lạc chúng ta mặc áo choàng đen, không thấy rõ mặt người, đó có phải là tất cả các đại tế ti đều như thế này hay không?
- Đại Tư Tế đều là trưởng bối đức cao vọng trọng của bộ lạc, thực lực lại kém hơn tộc trưởng và chiến sĩ cá biệt.
Gia gia của hắn liếc nhìn lêи đỉиɦ đầu của hắn một cái, ngữ khí lộ ra vẻ nặng nề:
- Bộ lạc chúng ta muốn bắt đầu lại từ đầu, Đại Tư Tế và tộc trưởng sẽ chọn lựa từ những người trẻ tuổi.