Chương 14: Từ Chối Nói Chuyện Với Nhau

- Ta có thể trở thành đại tư tế của bộ lạc.

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên cách đó không xa.

Mặc Anh nhìn qua giọng nói, phát hiện là một thiếu nữ có da như ngưng chi, dung nhan tuyệt mỹ.

- Gia gia, ngươi nhớ rõ ta chứ? Ta là tiểu đồ đệ của Đại Tế Tế, Tuyết Linh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba năm sau ta có thể xuất sư.

Thiếu nữ xinh đẹp chú ý tới tầm mắt của Mặc Anh, cả người có vẻ có chút kích động, nhưng mà nàng lại càng chú ý nhiều hơn đến gia gia của hắn.

- Ngươi đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, ngươi còn muốn trở thành đại tư tế? Ngươi muốn làm cho sư phụ mất mặt sao?

Lúc này, một thiếu nữ tóc đen thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình lại không quá tốt, trực tiếp khiêng một ít da thú đi tới.

Nàng cười nhạo một tiếng, tràn đầy ghét bỏ trừng mắt nhìn Tuyết Linh một cái, sau đó nhìn Mặc Anh xin lỗi.

- Đại Tư Tế cần phải có năng lực câu thông với Thần Minh thì mới có thể chính thức trở thành Đại Tư Tế của bộ lạc. Tuy ta và Tuyết Linh đều là học đồ Tư Tế, nhưng hai người chúng ta thiên phú không tốt, cũng không thể trở thành Đại Tư Tế, trợ giúp tộc trưởng.

- Mộ Hoa.

Hai mắt Tuyết Linh phun lửa:



- Ngươi không được, cũng không đại biểu ta không được. Gia gia, ngươi nói, đại tư tế bộ lạc...

- Chúng ta còn chưa tìm được một nơi an toàn để ở lại.

Mặc Anh nhìn nửa ngày, biết quan hệ của hai vị thiếu nữ này không tốt, nghĩ đến bộ lạc hiện tại khốn cảnh, hắn không tùy ý hai vị này cãi nhau nữa:

- Chờ sau khi yên ổn, đại sự này, để các tộc nhân chậm rãi suy xét đi.

Nói xong, hắn khiêng đồ vật đuổi theo.

Rất nhanh, toàn bộ hầm ngầm cũng chỉ còn lại Tuyết Linh và Mộ Hoa.

- Mộ Hoa, ngươi hẳn là biết chúng ta không thể trở thành đại tế gia có ý nghĩa gì, hiện tại cơ hội đã ở trước mắt, vì sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi muốn ta bồi ngươi chịu thiên thần trừng phạt sao?

Tuyết Linh tức giận đến mức không thể khống chế được ngón tay.

Mộ Hoa trực tiếp ném một bao dược liệu lên người nàng, như mực đồng tử toàn bộ đều lạnh lẽo:

- Ta biết, chính là ta không thấy ngươi vì mình mà không màng đến tộc nhân... Thôi đi, nhìn trên người của ngươi đi, trống rỗng không có gì, cũng chính là tình huống đặc biệt hiện tại, nếu như đổi thành trước kia thì ngươi đã sớm bị sư phụ đuổi đi rồi.



Nàng quăng xuống một câu nói tàn nhẫn, nàng không để ý tới Tuyết Linh đang muốn thổ huyết, khiêng đồ vật, nhanh chóng chạy vào trong nước mưa, rất nhanh đã đuổi kịp Mặc Anh.

- Vừa rồi ngươi làm sao lại hỏi đại tư tế của bộ lạc Hoa Miêu? Chẳng lẽ ngươi gặp phải hắn à? Ta nghe sư phụ nói, tuổi tác của vị kia đã cao, lực lượng câu thông với Thần Minh lại suy yếu, mấy đồ đệ của hắn nội đấu lợi hại, sau này...

Mộ Hoa bỗng nhiên ngừng lại, nàng ngước mắt nhìn về phía nơi xa, bên tai nghe thấy tiếng nước mưa cọ rửa, khóe miệng nở một nụ cười khổ.

- Chúng ta đều phải đi vào chỗ sâu bên cạnh, sau này đều không thể lại gặp phải người của bộ lạc hoa râm. Hiện tại ta nói với ngươi những chuyện này, một chút tác dụng cũng không có, còn không bằng nói cho ngươi biết, bộ lạc chúng ta ở chỗ sâu bên trong, phải đi hái dược liệu như thế nào, dùng để trao đổi đây.

phun ra một ngụm trọc khí, nàng nhắm lại miệng, gắt gao khiêng bọc đồ trên người đi theo đại bộ đội đi tới.

Mặc Anh nhìn bóng dáng nàng đi tới một hồi, cúi đầu, nhìn con mèo nhỏ bởi vì hắn vọt vào trong mưa to, cố ý nhảy vào trong lòng hắn, thấy hắn cuộn tròn thành một cục, lông mèo ướt đẫm, rất là đáng thương, con ngươi của hắn sâu mấy phần:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Không ai trả lời, hắn cười lạnh:

- Đừng giả người câm!

Tiểu Miêu xoay người, đưa lưng cho Mặc Anh, tỏ vẻ từ chối nói chuyện với nhau.

Trong lòng Mặc Anh cứng rắn, đưa tay lau nước mưa trên mặt, giúp thân hình lảo đảo của người bên cạnh, lập tức đi về phía trước.