Lúc đó Mặc tông đã chuyển nhà đến bên ngoài Ung Tây quan, chọn Ngưu Bối Sơn làm nơi đặt chân.
Nhưng mà Ung Tây Quan nhiều thảo nguyên hoang mạc, đất đai khô hạn cằn cỗi, hàng năm gió cát đầy trời, hoàn cảnh sinh tồn thập phần ác liệt.
Mà Ngưu Bối Sơn đường xuống núi bình thoải, sườn núi Thạch Đà lại nhiều Hồ Kỵ hoạt động, không có ổ bảo bảo hộ, đệ tử Mặc tông không có vũ khí đối kháng Hồ Kỵ, sau vài lần xung đột, nhân số tổn thất thảm trọng.
Cha mẹ nguyên thân chính là lúc này mà chết dưới đao Hồ Kỵ.
Củ tử là người có thiên phú cao nhất tông môn, việc Thường Sơn quyết định không ai dám phản đối. Hắn đem công tác kiến tạo ổ bảo an bài tam trưởng lão cùng chủ trì, chính mình mang theo tinh anh đệ tử vào Ngưu Bối Sơn, toàn lực nghiên cứu “Thiên hỏa lôi” bí đồ.
Nhưng mà, công nghệ chế tác thiên hỏa lôi phức tạp, quá trình hung hiểm, hơi không lưu ý liền sẽ xuất hiện sự cố.
Mọi người tuy rằng cực kỳ cẩn thận, bất đắc dĩ một lần thao tác sai lầm dẫn đến phát nổ, Thường Sơn cùng đại bộ phận đệ tử ngay lập tức tử vong, Ninh Phi tuy rằng may mắn sống sót, nhưng lại bị sóng xung kích do nổ mạnh chấn thành kẻ ngốc.
Toàn bộ đệ tử tinh anh bị diệt, Mặc tông không gượng dậy nổi, chỉ có thể dựa vào ổ bảo kéo dài hơi tàn.
Đây là ngọn nguồn tranh luận quyền kế thừa Mặc tông.
Chú định theo ý trời, thời điểm Ngư, Mộc dẫn đội ra cửa tìm lương thực, Tạ Tăng cũng lên Ngưu Bối sơn vì nguyên thân hái thuốc. Ngày thường thiếu niên đều ngoan ngoãn ở nhà thế nhưng không hiểu sao lần này lại chạy ra khỏi ổ bảo, đi đến thôn trang cạnh sườn núi Thạch Đà.
Người Hồ ăn qua mệt của ổ bảo, không tới quấy rầy Mặc tông, nhưng trấn phía đối diện lại không khách khí. Lần này đúng lúc gặp mười tám bộ lạc người Hồ liên hợp tấn công, nơi kỵ binh đi qua sinh linh đồ thán, hán tử tráng niên còn không thể sống sót, huống chi một kẻ ngốc mơ màng hồ đồ?
Mở mắt ra lần nữa, chính là linh hồn đến từ dị thế.
Nghĩ đến đây, Ninh Phi thở dài.
Cậu là cái đồ dỏm, có học bù như thế nào cũng không so được với những đệ tử đó đã ở Mặc tông nửa đời người.
Vốn dĩ chính là cầu một nơi đặt chân, nếu vọng tưởng đoạt quyền chiếm vị, không khỏi có chút không phải.
Nghĩ đến đây, Ninh thiếu gia trong lòng càng thêm an ổn.
Cậu cũng không hiếu kỳ một củ tử lệnh nhận chủ như thế nào, dứt khoát đặt đầu xuống giường, nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Không có áp lực dây dưa, Ninh Phi một giấc này ngủ đến thập phần ngon, lần nữa mở mắt thì trời đã sáng.
Tạ lão mới sáng sớm đã ngồi ngoài phòng chờ cậu, thấy cậu tỉnh rồi, vội vàng tiến đến gần, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Tiểu Phi, thân thể có chỗ nào không khoẻ không?”
Ninh Phi lắc đầu.
Tạ lão thở phào một hơi.
“Vậy là tốt, vậy là tốt. Giờ không còn sớm nữa, từ đường bên kia đã bắt đầu khảo hạch, con* cũng nên chuẩn bị một chút đi.”
(*Vì mình chưa đọc trước truyện nên trước chương này dịch cách gọi của Tạ lão với Ninh Phi là ngài-ta do Ninh Phi được cho là củ tử tiếp theo, nhưng từ chap này mình sẽ thay đổi thành con-ta do Ninh Phi chỉ là đệ tử thân truyền và cũng là vãn bối so với Tạ lão.)
“Đi chậm, chẳng may có người được chọn trúng, đó chính là thiệt thòi lớn nhất của chúng ta.”
Tạ lão không che được lo lắng sốt ruột, Ninh Phi lại hoàn toàn không quan tâm lắm.
Chỉ là cậu cũng không phải đệ tử Mặc tông, được chọn chủ cơ hồ không có khả năng, sợ là phải làm cho lão nhân thất vọng rồi.
Thu thập chính mình đơn giản một chút, Ninh Phi ăn một chén nước cơm trong thấy đáy, rồi lúc này mới đi theo Tạ lão đến từ đường.