Chương 8

Phong gia nhiều thế hệ trấn quan, danh tướng xuất hiện lớp lớp, “Hắc Giáp Quân” dưới trướng dũng mãnh vô cùng, gác Tây Bắc biên cảnh nhiều năm, đem Hồ Kỵ chủ lực chặt chẽ ngăn cản ở bên ngoài Ung Tây Quan.

Nhưng tuy rằng xem như quý tộc thực quyền, nhưng Phong gia rời xa kinh thành, ở trong triều không có thế lực gì, Đại Nghiệp triều hoàng thất đối cái này “Quốc chi bích chướng” không coi trọng lắm, dùng về dùng, quân nhu chi phí tổng không cho đủ, thỉnh thoảng còn muốn cắt xén hoặc khất nợ một chút quân lương, sợ Phong gia mượn cơ hội làm lớn, tự lập thế lực.

Nói đến cùng, thái độ hoàng thất, cùng thế gia trong triều không phải không có quan hệ.

Phong thị quân ngũ xuất thân, nghe nói tổ tiên còn có chút huyết thống người Hồ, con cháu trong tộc sớm đi học quơ đao múa kiếm, dựa chiến công từng chút tích cóp để lập nghiệp.

Lịch sử kiến công như vậy đơn giản thô bạo, hiển nhiên là không xứng cùng hào môn thế gia chơi.

20 năm một tu soạn lại thế gia phổ hệ, là các gia tộc Đại Nghiệp triều thực lực địa vị thay đổi chong chóng theo chiều gió. Giang Đông Mã thị từng lụi bại còn có thể phất lên, Phong gia lại vĩnh viễn không xứng có được tên họ.

Vân Phù học cung lại càng tuyệt tình hơn, vài lần uyển chuyển cự tuyệt con cháu Phong gia lên núi cầu học. Đương gia sơn trưởng bị đao kề cổ cũng không chịu nhả ra, thực sự làm thế nhân kiến thức được Nghĩa Lý phái khí khái.

Đương nhiên, cũng hung hăng dẫm thể diện Phong gia.

Lúc này qua đi, Phong gia thành chuyện chê cười của kinh thành. Mỗi người đều nói chó không đổi được ăn phân, binh lính càn quấy làm quan cũng thoát không khỏi mệnh mang đất tanh, tức giận đến mức lão đầu Phong gia thường trốn ở nhà cũng phải đánh gãy cọc luyện công to bằng miệng chén.

Từ đây về sau, trừ bỏ đòi lấy quân lương, Phong gia không hề đặt chân đến kinh thành, địa bàn nhà mình càng là nghiêm cấm Vân Phù học cung bước vào.

Lần này Tạ lão cầm Vân Phù lệnh bài mượn binh, ngay từ đầu cũng là gặp đại cản trở. Bất quá Tạ lão da mặt dày, đại đức thánh nhân lại cùng Phong gia có đoạn sâu xa, đại đô hộ (*chức vụ) Phong Bá Thịnh xem ở mặt mũi thánh nhân, lệnh trưởng tử Phong Khải tự mình xuất quan tìm người, nhẹ nhàng đánh đuổi làn sóng tàn phỉ, còn ở dưới hồ đao cứu được Ninh Phi.

Nếu là đổi thành học tông khác, đừng nói cứu người, không chém luôn là còn lễ phép.

Phong gia còn như thế, hàn môn thứ dân khác càng không có cơ hội.

Cũng chính vì vậy, Mặc tông chú trọng giáo dục không phân nguồn gốc không cùng cao tầng đất nước gặp nhau, lại có thể được các đệ tử phát ra trung thành từ nội tâm. Cho dù kề bên tuyệt cảnh cũng không muốn rời đi, chỉ vì nơi này là thánh địa duy nhất không tiếc cho tri thức.

Hiện giờ có thể tiếp xúc đến lĩnh vực càng huyền diệu, mọi người không có khả năng không liều mạng.

Ninh Phi thật sự hoàn toàn không có áp lực.

Tuy rằng Tạ Tăng ở bên tai cậu tận tình khuyên bảo một canh giờ, nhưng cậu vẫn từ chối ý tốt của đối phương muốn vì cậu trắng đêm bổ túc, quyết tâm phải ngủ một giấc.

Thân thể này 17 tuổi, tướng mạo cùng cậu thập phần giống nhau, tuy rằng có chút suy dinh dưỡng, nhưng khỏe mạnh hơn nhiều so với cậu kiếp trước.

Nguyên thân xuất thân cũng không tồi, là thân truyền đệ tử của lục đại củ tử Thường Sơn.

Sư phó Thường Sơn thừa tông về sau, tập hợp quần chúng mở ra bí đồ “Thiên hỏa lôi”, cũng tập kết tinh anh trong tông môn vào núi chế tác, Ninh Phi lúc ấy cũng thuộc đội ngũ vào núi, có thể thấy được đứa nhỏ này thiên tư thập phần thông minh.

“Thiên hỏa lôi” là phối phương đại đức thánh nhân lưu lại, thành phẩm nghe nói “băng sơn nát đất, chấn thiên hám địa”*. Trước khi Nhạc Vạn Phong lâm chung từng lưu lại di mệnh với nhị củ tử, trong vòng 200 năm nếu không phải Mặc tông gặp phải tình huống sống còn, tuyệt đối không được để “thiên hỏa lôi” xuất thế.

(* “Băng sơn nát đất, chấn thiên hám địa” là một câu thành ngữ trong văn học Trung Quốc, có nghĩa là “đất đá nứt vỡ, trời đất rung chuyển”. Câu thành ngữ này thường được dùng để miêu tả những sự kiện địa chấn, động đất hoặc các hiện tượng tự nhiên khác.)