Chương 17

“Ồ, hóa ra là như vậy.”

Ninh Phi gật đầu.

Cậu nghĩ nghĩ, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một củ khoai tây, đưa tới trước mặt mọi người.

“Vậy các vị lão trượng nhận thức được vật này không?”

Một củ khoai tây xám xịt, mặt trên còn gồ ghề lồi lõm, nhìn xấu thực sự. Mấy cái lão nhân lão thái nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, đôi mắt đều xem đến hoa mắt cũng không nhận ra là cái gì, vì thế đồng thời lắc đầu.

Ninh Phi tùy tay đem khoai tây ném vào đỉnh đồng thau đang còn cháy lửa, sau đó nhặt ở cửa một ít cành khô trở về nhóm lửa. Chẳng được bao lâu, trong sơn động liền phiêu đãng một mùi hương kỳ dị.

“Rột rột.”

“Ùng ục.”

“Ục ục.”

Bụng vang hết đợt này đến đợt khác, nước miếng lặng yên không một tiếng động phân bố, thảm nhất chính là Liễu Thiết, hắn bởi vì xem đến quá chuyên chú, thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình sặc.

“Củ tử, đây là cái gì?”

Liễu lão đầu nhịn không được, nhỏ giọng hỏi.

“Đây là khoai tây.”

Ninh Phi dùng nhánh cây trong tay gảy gảy than đỏ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền dùng nhánh cây đem khoai tây vớt ra, giơ lên trước mặt vài vị lão nhân.

“Hẳn là chín rồi, mọi người đều nếm thử đi.”

Liễu lão ngẩn ra, vội vàng chối đây đẩy.

“Không không không, không cần.”

Lão gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Ta vốn già nua bất kham, ăn cũng là lãng phí lương thực, không bằng để lại cho……”

Không đợi lão nói xong, Ninh Phi liền xua tay đánh gãy lời lão nói.

“Ta biết, đây cũng là một phần tâm ý ta giành cho chư vị.”

“Ăn xong rồi, còn thỉnh chư vị theo ta đi đến một nơi, vì tông môn lại tận lực giúp đỡ một lần nữa.”

Cậu nói thật bình tĩnh, vài vị lão nhân đều tự nhận là lĩnh hội thâm ý trong lời nói của cậu.

Sinh mệnh đi đến cuối, tông môn vì bọn họ chuẩn bị đồ ăn cuối cùng, sau đó an bài nơi bọn họ yên bình rời đi.

Thật tốt, thật viên mãn.

Vì thế Liễu lão đầu tiếp nhận củ khoai tây bé tí tẹo kia, cũng bất chấp độ ấm phỏng tay, nhẹ nhàng bẻ một khối đặt vào trong miệng, tinh tế cảm thụ được mùi hương đồ ăn.

Năm vị lão nhân còn lại cũng giống hắn, bọn họ ăn đến thập phần quý hiếm, một củ khoai tây truyền lại cho sáu người, thế nhưng còn dư lại hơn phân nửa.

Liễu lão đầu đem nửa khối khoai tây trả cho Ninh Phi, nếp nhăn tràn đầy trên mặt cười đến an tường.

“Cảm ơn củ tử, như vậy đã quá đủ rồi, dư lại để lại cho bọn tiểu tử ở nhà đi.”

Ninh Phi gật đầu, cũng không từ chối.

Cậu nếm thử củ khoai tây, cảm thấy hương vị đích xác không tệ, sau đó đem phần còn dư đưa cho Liễu Thiết.

“Ngươi ăn không?”

Liễu Thiết hốc mắt đã sớm đỏ, một đôi mắt hổ nhưng hình như có nước mắt muốn chảy ra.

Hắn oán hận mà trừng mắt nhìn Ninh Phi, một phen đoạt lấy khoai tây ném vào trong miệng, bộ dáng nhấm nuốt thập phần hung ác, như là đang gặm nhấm huyết nhục kẻ thù.

Tuy vậy vị giác trống rỗng căn bản không cưỡng được dụ hoặc, ngay khi khoai tây tiến vào khoang miệng liền trực tiếp đầu hàng. Đồ ăn ấm áp chẳng những không thể mang đến cảm giác no đủ, ngược lại làm bừng tỉnh dạ dày trống rỗng, Liễu Thiết cảm giác càng đói bụng hơn.

…… Thơm quá…… Muốn ăn nữa……

Ninh Phi cũng không có hứng thú quan sát thêm cảm xúc biến hóa của hắn.

Cậu vỗ vỗ bụi trên tay, hướng vài vị lão nhân chắp tay, vẻ mặt tùy ý mà nói:

“Như vậy, thỉnh chư vị vì ta vất vả đi một chuyến.”

Nói xong, cậu coi như đi ra khỏi sơn động trước một bước.

Ngay tại thời điểm cậu tiến vào sơn động liền điều tra tài nguyên ở Ngưu Bối Sơn. Khoai tây cùng sơn động khoảng cách thẳng tính không xa, nhưng vị trí lại thập phần ẩn nấp.

Bọn họ xuyên qua một cái hang động, ánh vào mi mắt, chính là một khoảng màu xanh lục mênh mông vô bờ. Hoa nhỏ màu trắng lẫn lá xanh lay động, gió thổi qua, phát ra tiếng vang sàn sạt.

“Đây…… Đây là……”