Chương 16

Liễu Thiết đi nhanh, tựa như là đang bực bội ai đằng sau, hoàn toàn không bận tâm người phía sau có thể đuổi kịp hay không.

Cũng may Ninh Phi cân bằng thể lực không tồi, đường núi gập ghềnh cũng không làm chậm trễ tốc độ leo núi, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Liễu Thiết.

Rẽ ngang dọc một hồi càng vào sâu trong núi, rừng cây che đậy ánh nắng kỹ càng, ánh sáng trở nên tối đen, hơi không chú ý liền bị lạc trong đó.

“Tới rồi.”

Liễu Thiết bỗng nhiên dừng bước, chỉ vào sơn động cách đó không xa, nhẹ giọng nói.

Ninh Phi theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy sơn động kia tọa lạc ở một chỗ tương đối thoải, trước động còn có dây đằng che đậy, nếu không phải Liễu Thiết chỉ vị trí, cậu căn bản là không phát hiện được.

“Nơi đó là phần mộ, người Mặc tông sau khi qua đời thi thể đều phải hoả táng, di cốt liền gửi ở bên trong.”

Liễu Thiết quay đầu, ánh mắt ảm đạm hiện lên một mạt bi ai.

“Tông môn định kỳ sẽ điều người lại đây tế bái.”

Ninh Phi gật gật đầu.

“Là như vậy sao? Vậy ngươi mang ta đi vào nhìn xem.”

Nghe cậu nói như vậy, Liễu Thiết tức nổ phổi!

Chuyện bi ai thảm thiết như thế, vậy mà tên ngốc này còn có thể làm cái vẻ mặt bình tĩnh đấy?!

Hắn có phải không có tim hay không!

“Như thế nào? Không thể vào sao?”

Ninh Phi nhìn thoáng qua Liễu Thiết.

Hắn biết đối phương đang tức giận cái gì, nhưng đối với người lâm vào khốn cảnh đó mà nói, cái gì cũng đều không bằng giải quyết vấn đề gốc. So với mấy lời an ủi sáo rỗng, không bằng nhìn xem tình huống mấy lão nhân, thời gian hẳn là còn kịp.

“Ngươi!”

Liễu Thiết tức giận đến hốc mắt đỏ lên. Hắn duỗi tay muốn nắm lấy cổ áo Ninh Phi, lại suy nghĩ đến thân phận của cậu trong nháy mắt động tác dừng lại.

Mặc tông đệ tử đối với củ tử phục tùng đã ăn sâu vào máu, mặc dù trong lòng phẫn nộ, hắn cũng không thể uy hϊếp uy quyền của củ tử.

Bị đè nén đến tột đỉnh, Liễu Thiết một quyền đấm gãy cây nhỏ bên cạnh.

Hắn cũng bất chấp bàn tay huyết nhục mơ hồ, đôi mắt tràn đầy tơ máu nhắm lại, sau đó trầm mặc đi về hướng sơn động.

Đi đến gần Ninh Phi mới thấy rõ ràng, này cũng không phải một cái hang động tự nhiên. Hang động do con người xây dựng nên, không gian bên trong cùng bên ngoài cửa động lớn nhỏ khác nhau.

Vách núi bị đυ.c ra thành từng cái ô vuông nhỏ, mặt trên đặt một ít hũ đựng tro cốt nho nhỏ làm thành hình dạng quan tài.

Một cái bàn thờ đặt ở giữa thạch động, phía trước còn có đỉnh cắm hương và tro tiền giấy rải rác, dùng làm lễ cúng bái .

Vài vị lão nhân ngồi vây quanh đỉnh làm bằng đồng, lượn lờ độ ấm còn sót lại. Bọn họ đều mặc quần áo cũ nát, nhưng được giặt đến sạch sẽ, trong đó có một lão nhân nhìn thấy Liễu Thiết tiến vào, mày lập tức nhíu lại.

“Tiểu nhị tử, ngươi sao lại tới nữa? Ta không phải ta đã nói không quay về!”

Liễu Thiết không hé răng, nghiêng người nhường ra cửa động. Mấy người nhìn thấy được Ninh Phi đi vào, lập tức đồng thời đứng dậy.

“Củ tử!”

“Củ tử tới!”

Ninh Phi gật đầu, cậu đảo mắt nhìn một vòng hang động, cuối cùng vẫn là dừng ở trên người vài vị lão nhân.

“Ta thấy vài vị lão trượng còn rất khỏe mạnh, hiện tại rời thành…… Thoái ẩn, có điểm quá sớm đi?”

Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là đề cử gia gia* Liễu Thiết tới, đại diện cho mấy người nói:

(*ông)

“Củ tử có điều không biết, mấy người chúng ta đều đã qua tuổi 70, sống một ngày đó là trộm trời được một ngày. Nhưng cho dù thế nào, thân thể vẫn là càng ngày càng không dùng được, mà đại nạn tông môn đang đến.”

“Bọn lão hủ thương lượng cùng nhau lên núi, thời điểm đi cũng có người làm bạn, không cô đơn, khá tốt.”