Chương 5: Cứu viện (2)

Edit: YUI

Triền núi lại rơi một cục đá lớn xuống, lực đánh rất mạnh khiến cho đầu lợn rừng đập vào tảng đá lớn, không chỉ tảng đá lớn đều b·ị đ·âm cho dao động, tiếng kêu thảm thiết của lợn rừng còn làm cả ngọn núi đều chấn động.

Nhìn thấy lợn rừng đâm ch·ết ở trên tảng đá, An Mịch sợ ngây người, đây chính là hiệu ứng phú tinh trong tiểu thuyết đi?

Bình An đứng ở nơi đó giống như còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác mà nhìn lợn rừng lăn xuống sườn núi.

Chiến Chỉ Qua đem cung tiễn ném cho thuộc hạ, vài bước đi đến trước mặt Bình An.

Anh nhìn đứa trẻ vừa nhỏ vừa gầy trước mặt, lại nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng người lớn đâu hết, duỗi tay xách bé lên, “Người lớn nhà cháu đâu hả?”

Nỗi sợ hãi tới muộn rốt cuộc làm Bình An oa một tiếng, khóc lớn tiếng.

An Mịch nhìn thấy nhóc con bị người đàn ông khí thế sắc bén xách lên, bênh vực người mình như cô cũng muốn xuyên vào màn hình đem nhóc con đoạt về.

Lúc cô đang táo bạo không có biện pháp nào, giao diện cá nhân lại đổi mới, chỗ trống trong giao diện xuất hiện một nhân vật nhỏ, hơn nữa đánh dấu: Người cứu viện là Trấn Quốc công, chiến thần tướng quân của Đại Ngu triều.

Nguyên lai đáp đề đạt được cứu viện là một người a, mà không phải v·ũ kh·í, mệt cô còn muốn dùng v·ũ kh·í nóng bắn lợn rừng thành cái tổ ong.

Chiến Chỉ Qua nhíu nhíu mi, “Không được khóc!”

Bình An sợ tới mức che miệng lại, phát hiện như vậy hô hấp có chút khó khăn, lấy tay ra, há mồm mồm to hô hấp hai cái rồi che lại, một giọt nước mắt treo trên lông mi, đôi mắt vừa được nước mắt cọ rửa qua vừa sáng vừa tròn, nhìn đáng thương hề hề.

Chiến Chỉ Qua không phải chưa thấy qua đứa trẻ lớn ngần này, con của anh cũng lớn cỡ này, nhưng tuyệt đối sẽ không làm động tác như vậy, anh thậm chí có thể nhìn thấy bong bóng từ mũi đứa nhỏ này thổi ra, rõ ràng thực bất nhã, chính là anh cũng không ghét bỏ chút nào, thậm chí còn cảm thấy thú vị.

“Bao lớn rồi?” vừa nhỏ vừa gầy, Chiến Chỉ Qua cảm thấy cùng lắm mới được ba tuổi.

Bình An bẻ ngón tay đếm, đếm 4 ngón, sụt sùi mà nói, “Cháu 4 tuổi!”

“Thân thể cháu thế này, tính ba tuổi là nhiều lắm rồi.” Chiến Chỉ Qua sửa đổi tư thế xách bé bằng cách ôm bé, anh cũng biết mấy năm nay Đại Ngu triều th·iên t·ai không ngừng, đứa nhỏ này có thể bình an trưởng thành đến bây giờ đã rất khó được.

Bình An lập tức dùng hai tay ngắn nhỏ ôm lấy cổ anh, đôi mắt đen bóng bẩy nhìn chằm chằm Chiến Chỉ Qua xem.

Chiến Chỉ Qua không nghĩ tới đứa nhỏ này một chút cũng không sợ anh, anh hàng năm mang binh đánh giặc, khí thế trên người khó tránh khỏi hơi uy nghiêm sắc bén một chút, đừng nói đứa trẻ 4 tuổi, ng·ay cả người lớn cũng không dám thân cận, đứa nhỏ này không những không sợ, còn có vẻ rất tò mò.

“Người lớn nhà cháu đâu?” Chiến Chỉ Qua lại hỏi, còn lấy ta lau mặt cho bé.

Hai thuộc hạ đi theo phía sau nhìn thấy tướng quân nhà bọn họ làm động tác này, đôi mắt đều phải trừng ra.

Tướng quân cũng chưa từng lau mặt cho tiểu thiếu gia trong phủ nha? Ách, cũng phải, tiểu thiếu gia không dơ như vậy, không cần tướng quân lau.

Bàn tay đầy vết chai mỏng lau mặt Bình An rất đau, bé lắc đầu tránh đi, sau đó ba ba mà nhìn thúc thúc tốt bụng này, “Cha ở nhà chờ Bình An. Thúc thúc, thúc có thể đưa Bình An về nhà không? Đại bá nương xấu lắm xấu lắm, đem bỏ Bình An ở đây liền đi mất rồi.”

Chiến Chỉ Qua nghe xong sắc mặt trầm xuống, tuy rằng quốc công phủ dân cư ít, không có việc hậu trạch xấu xa, nhưng chuyện nhà người khác anh không thiếu nghe nhắc tới, không nghĩ tới một gia đình nông dân nho nhỏ cũng có những chuyện như thế này.

Anh đang định tự mình đưa đứa trẻ xuống núi, liền nghe được một tiếng kêu.

“Bình An……”

“Bình An có nghe thấy tiếng cha không?”

“Bình An……”