Chương 4: Cứu viện (1)

Thấy Bình An thật sự có thể nhìn thấy được, An Mịch liền biết mình đang đóng vai nhân vật hệ thống giống trong tiểu thuyết hay nhắc tới.

“Tiên nữ tỷ tỷ, Bình An muốn thuốc, muốn tìm thuốc cứu bà nội.” Bình An còn nhớ rõ đại bá nương nói tiên nữ tỷ tỷ có thuốc có thể cứu bà nội.

An Mịch:……

Chẳng lẽ nhiệm vụ tiếp theo trong trò chơi là phải tìm thuốc cứu bà nội của bé con à?

Nhưng hệ thống trò chơi cũng chưa tuyên bố nhiệm vụ cho cô.

An Mịch click mở cửa hàng trò chơi, tất cả sản phẩm bên trong đều bị khóa, căn bản nhìn không ra đang bán thứ gì bên trong, phía trên có nhắc nhở phải kiếm được tích phân mới có thể giải khóa và đổi được sản phẩm.

Trong chốc lát cũng kiếm không được tích phân, thiệt là làm người chơi muốn nạp tiền như cô táo bạo muốn nổi nóng.

【 có lợn rừng tới gần, mau đi bảo vệ nhóc con đi 】

Lợn rừng!

An Mịch nhìn thấy nhiệm vụ nhắc nhở, mới mở màn mà chơi lớn như vậy sao?

Lợn rừng là động vật có tính ăn tạp, nó mà đói đến nóng nảy thì sẽ ăn luôn cả người.

An Mịch chạy nhanh bấm nút 【 bảo vệ 】

【 xin hãy trả lời vấn đề dưới đây, nếu đáp sai bảo vệ thất bại, trò chơi kết thúc, đáp đúng sẽ đạt được cứu viện. 】

【 xin hỏi tên chính xác của hoài sơn là: A khoai mì, B củ mài, đếm ngược mười giây đáp đề 】

Màn hình còn bắn ra một khung màn hình nhỏ, mặt trên viết rõ, trò chơi kết thúc ý nghĩa nhóc con mà cô dưỡng đ·ã ch·ết, đ·ã ch·ết thì không có khả năng chơi lại từ đầu, chỉ có thể lựa chọn nhóc con khác.

An Mịch:……

Nghe là biết có nguyên cái hố to đang chờ người nhảy xuống, bởi vì chơi một thời gian sẽ dưỡng ra cảm tình, không muốn nhóc con ch·ết cũng chỉ có thể không ngừng chơi tiếp.

Tuy cô không kém tiền, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ viết tiểu thuyết gửi diễn đàn lục giang, cô chuyên viết về thể loại xây dựng và làm ruộng. Cho nên, làm bạch phú mỹ, cô không biết củ mài cùng khoai mì khác nhau ở chỗ nào, nhưng làm tác giả thể loại làm ruộng, cô không thiếu tra cứu tư liệu.

Cô nhớ rõ khoai mì cùng củ mài là có khác nhau, vỏ khoai mì có lớp vỏ gỗ ngoài cùng, sần sùi, màu nâu thẫm, còn củ mài bên ngoài củ có màu vàng nâu giống củ từ, thân nhẵn và có màu đỏ hồng. Khá giống bức hình trên hệ thống đưa ra.

An Mịch kiên định chọn đáp án B, màn hình xuất hiện pháo hoa nở rộ.

【 chúc mừng bạn đã trả lời chính xác, cứu viện đã tới 】

An Mịch bấm vào hòm vật phẩm, trống không, v·ũ kh·í cứu viện đâu?

“Hừ hừ……”

Tiếng lợn rừng thô suyễn thở hổn hển truyền đến, nó sắp xuất hiện cách Tiểu Bình An không xa.

Đây là một con lợn rừng thành niên, chẳng sợ bởi vì khô hạn mà thon gầy không ít, nhưng răng nanh thật dài vẫn như cũ tuyên cáo nó rất hung mãnh.

Bình An nhìn lợn rừng đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức không dám động đậy, ngay cả cũng đều quên mất.

Lợn rừng cũng nhìn thấy Bình An, bỗng nhiên nó nổi điên phóng tới chỗ Bình An.

An Mịch không thấy v·ũ kh·í cứu viện đâu hết, làm đứa bé còn nhỏ xíu như Bình An leo cây hiển nhiên không hiện thực. Hai ngón tay cô phóng đại bản đồ xung quanh lên, nhìn thấy có một cái bẫy, chỉ có thể ngựa ch·ết coi như ngựa sống mà chữa, “Bình An, chạy về phía bên trái!”

Bình An đâu biết trái phải là hướng nào, tiên nữ tỷ tỷ kêu hắn chạy, hắn xoay người liền chạy, nhưng lại chạy về phía bên phải.

Bên trái còn có bẫy rập ngáng chân nó, bên phải có cái gì đây.

An Mịch rốt cuộc cảm nhận được hệ thống trong tiểu thuyết cũng không dễ dàng, đừng nói là cô vừa mới dưỡng nhóc con thì đã kết thúc như vậy nha?

Nói cứu viện tới cứu đi đâu rồi hả? Trò chơi xuất hiện trục trặc hay sao?

Tuy rằng chỉ là trò chơi, nhưng cô cũng không nghĩ cứ kết thúc như vậy, cô còn muốn đem nhóc con dưỡng béo đâu.

An Mịch gấp đến độ đập đập màn hình di động, hận không thể thuấn di vào để cứu nhóc con.

Ngay khi lợn rừng muốn đâm trúng Bình An, hưu một tiếng, một mũi tên nhọn mang theo cơn gió mạnh mẽ bắn trúng đầu lợn rừng, mũi tên mang lực lượng rất lớn làm lợn rừng văn vào bụi cỏ khô, nói trùng hợp cũng trùng hợp, phía sau bụi cỏ khô là sườn núi, lợn rừng cứ như vậy lảo đảo lăn xuống triền núi.