Tai mắt của Lý Tử Kỳ ở bên cạnh Vương Vong Cơ báo lại rằng Tiêu Anh đã đến Vương Triều hiện đang lưu tại Hỏa Long Điện.
Chỉ có hai người.
Lý Tử Kỳ nghe tin liền tức giận, giả vờ phát bệnh để Vương Vong Cơ đến gặp nàng.
Hỏa Long Điện.
" Bệ hạ, Lý Phi đang rất nguy kịch...". Một tên thái giám ở Vân Thâm Điện thúc giục. Vương Vong Cơ bên trong điện đang ôm ấp Tiêu Anh liền tức giận. Mắt liếc về phía cửa điện.
" Còn dám ra lệnh cho Trẫm..."
Tiêu Anh nhân lúc Vương Vong Cơ lơ là buông lỏng tay liền đẩy y ra rồi đứng dậy, nét mặt hắn phi thường nghiêm túc. Chấp tay hành lễ.
" Xin bệ hạ cho phép Tiêu Anh đến chuẩn bệnh cho Lý phi, để lâu e rằng sẽ chậm trễ..."
Vương Vong Cơ liền dùng ánh mắt tựa hồ van xin nhìn hắn.
" Ngươi...không muốn ở cùng ta sao?"
Tiêu Anh nghe lời y vừa nói tay chân sớm đã mềm nhũng, vì cớ gì y lại không một chút thay đổi sau ba năm qua, huống hồ gì bên cạnh y sớm đã có nữ nhân khác.
Tiêu Anh nghĩ một chút liền tự phong bế suy nghĩ của chính mình. Hắn khăng khăng muốn đến gặp Lý phi chữa bệnh. Vương Vong Cơ sau đó cũng không cản hắn. Cho người đem hắn tới Vân Thâm Điện.
Riêng y, cũng không có tâm trạng để đến đó, dù cho Lý phi có phát bệnh nguy kịch.
Vân Thâm Điện.
Tiêu Anh một thân hảo soái khuôn mặt anh tuấn bước vào phòng Lý phi ở Vân Thâm Điện, thoạt đầu Lý phi nhìn thấy hắn có một chút kinh ngạc. Sau cũng lấy lại phong thái.
Tiêu Anh hành lễ, rồi ngẩng đầu nhìn một lượt quanh căn phòng, nơi hắn từng ở đây, cũng trên cái giường này, hắn được y ngày đêm chăm sóc vết thương khi xả thân cứu y ở Vương Uyển.
Chỉ tiếc bây giờ căn phòng này đã có chủ nhân mới.
Hắn nhìn người nằm trên giường, khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng nét kiều diễm vẫn không ẩn đi được, cũng không trách được Vương Vong Cơ. Người trên giường nhìn hắn mà hỏi, khó khăn nói ra từng chữ.
" Ngươi là Tiêu Anh..."
Tiêu Anh gật đầu. Ngồi xuống cạnh giường. Khuôn mặt bình thản. Hắn nói.
" Xin Lý phi nương nương đưa tay ra để Tiêu Anh chuẩn bệnh..."
Ánh mắt Lý Tử Kỳ thâm hiểm nhìn hắn, chần chừ đưa tay về phía hắn.
Tiêu Anh xem mạch một lúc cũng không phát hiện là loại bệnh gì, vừa rồi còn nghe truyền tin là nguy kịch, nhưng mạch đập lại quá bình thường, chẳng khác gì người khỏe mạnh. Hắn tuy lấy làm lạ nhưng vẫn chưa thuận miệng nói ra.
Hắn dời tay ra khỏi tay Lý Tử Kỳ, nàng ngay lập tức thu tay về, hắn lại hỏi.
" Xin hỏi, Lý phi nương nương đã phát bệnh như thế này bao lâu rồi..."
Lý Tử Kỳ rất nhanh phản ứng đáp lời hắn.
" Chỉ gần một tháng...thế nào, ngươi đã chuẩn ra là bệnh gì chưa? Có thể chữa được hay không? Bổn cung thật sự cảm thấy không thoải mái, chỉ mong sớm khỏe lại ngày đêm hầu hạ bệ hạ. Tất cả, hy vong vào Tiêu thần y đây. "
Tiêu Anh nghe nàng nhắc tới Vương Vong Cơ trong lòng liền khó chịu, nhưng tuyệt nhiên không thể hiện ra bên ngoài.
" Lý phi nương nương quá lời, Tiêu Anh chỉ đang làm việc mình cần làm, hoàn thành trách nhiệm cứu người."
Lý Tử Kỳ không dừng lại, tiếp tục miệng lưỡi sắc bén nhắm vào Tiêu Anh.
" Bệ hạ thời gian qua rất lo lắng cho ta, luôn tìm hết thái y giỏi trong và ngoài cung đến đây xem bệnh, nhưng vẫn không có kết quả. Người còn ngày đêm kề cận chăm sóc ta. Ngươi hãy giúp ra chữa khỏi bệnh, để ta còn có cơ hội đáp lại sự tận tâm của người. Phu thê với nhau. Đã hơn một tháng người không được chạm vào ta. Bệ hạ chắc hẳn rất nhớ ta..."
Lý Tử Kỳ không ngừng lộ bộ mặt đắc ý. Tiêu Anh nghe những lời vừa rồi hai mắt đã sớm đen lại.
" Thứ lỗi Tiêu Anh bất tài, nhất thời chưa chuẩn ra được là loại bệnh gì, Tiêu Anh sẽ bốc cho người vài than thuốc bổ, chờ vài hôm sau ổn định, sẽ đến đây xem lại lần nữa. Bệnh của người tạm thời bây giờ vẫn chưa chuyển biến xấu nên nương nương cứ an tâm..."
" Được. Bổn cung đã biết."
Tiêu Anh đứng lên hành lễ định rời đi liền bị Lý Tử Kỳ gọi lại.
" Tiêu thái y, Vậy bổn cung có thể hậu hạ bệ hạ hay chưa?"
Tiêu Anh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, Lý Tử Kỳ đã thành công khiến hắn phi thường tức giận, ngón tay co lại nhưng lại giấu bên trông tay áo không để lộ. Hắn không quay đầu, chỉ nhỏ giọng đáp lại.
" Tùy ý nương nương..."
Tiêu Anh rời khỏi phòng. Bên trong phòng Lý Tử Kỳ hả dạ cười lớn.
" Nam nhân như ngươi, muốn đấu với ta...tốt nhất nên chờ kiếp sau đầu thai lại. Ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình..."
Tiêu Anh đang phân vân đứng trước lối vào Liên Cung. Hắn không hiểu sao bỗng dưng dừng lại ở nơi này. Tâm trạng bây giờ lại vô cùng bất ổn. Lý phi đó, vì đâu lại giả vờ bệnh nặng, lại còn gây khó dễ cho hắn như vậy, lẽ nào đã sớm biết chuyện của hắn và Vương Vong Cơ năm xưa. Nhưng chuyện năm xưa nào có mấy ai biết rõ sự tình.
Hắn vừa đi vừa nghĩ một lúc đã đến trước Liên Cung. Một thế lực vô hình nào đó thôi thúc hắn bước vào.
Đến trước hồ sen rực rỡ tỏa sắc, nhìn một vòng xung quanh cảnh vật không khác gì ba năm trước, có điều những đóa Liên hoa hôm nay đã nhiều hơn một chút, tràn đầy khí chất hơn một chút.
Là Lý phi kia chăm sóc quá tốt, quá chu đáo chăng. Giống như Vương Vong Cơ vậy. Hắn không thể phủ nhận việc ở Hỏa Long Điện vừa xảy ra không làm hắn tiếc nuối. Vương Vong Cơ ba năm qua không hề mất đi một chút phong thái nào mà ngược lại càng đỉnh đạc hơn, uy nghiêm hơn, khiến hắn hoàn toàn mất kiểm soát chính mình.
Nghĩ đến đây lại thấy sai trái, không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn tiến vào xa hơn nữa, hắn quay đầu trở về, liền bị một giọng nói ngăn lại.
" Nếu đã đến sao lại không vào trong?"
Là Vương Vong Cơ, y đã ở đây chờ hắn, y biết chắc hắn nhất định đến đây.
Tiêu Anh nghe qua giọng đã nhận ra y, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Hắn quay lại định nói gì đó nhưng đã sớm bị y nắm lấy tay hắn kéo vào trong phòng. Trên bàn là một bàn tiệc rượu thịnh soạn.
Tiêu Anh ban đầu ngồi im bất động. Mắt cũng không dám nhìn thẳng y. Vương Vong Cơ rót một ly rượu đưa về phía hắn. Y mở lời trước.
" Ba năm qua ngươi sống có tốt không?"
Tiêu Anh không nhận ly rượu, hắn chần chừ gật đầu nhẹ giọng.
" Rất tốt."
Hắn chưa kịp hỏi lại, Vương Vong Cơ lại nói.
" Ta thì không tốt lắm..."
Tiêu Anh có một chút tò mò, muốn hỏi y rất nhiều điều, nhưng lại chẳng thể mở miệng. Giờ phút khó khăn này. Hắn đành mượn một chút rượu giải khuây. Nâng ly rượu trên bàn trút cạn.
Vương Vong Cơ thu y rượu lại rót đầy, tự mình trút hết một ly rồi lại nói.
" Ta vẫn luôn nhớ tới ngươi..."
Tiêu Anh nảy giờ im lặng bây giờ nghe thấy điều bất mảng liền lên tiếng.
" Bệ hạ, Người sớm đã có người bên cạnh hầu hạ..."
Vương Vong Cơ nở nụ cười nhạt nhìn hắn.
" Ngươi có vẻ rất hiểu ta..."
" Ở Hỏa Long Điện, Chính miệng người thừa nhận...Ái phi của người...chẳng phải là rất mãn nguyện hay sao ? Người việc gì phải ở đây nói lời nhớ mong cùng Tiêu Anh. Bệ hạ, mọi chuyện sớm đã qua rồi."
Tiêu Anh đứng lên định bỏ đi, hắn biết nếu còn lưu lại đây sẽ không khống chế được lời nói của mình. Nhưng y nào để hắn đi dễ dàng như vậy. Rất nhanh từ phía sau ôm chặt hắn lại.