" Vương Vong Cơ, Vương Nhị Hoàng Tử... A... ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi, ta sai rồi..."
Tiêu Anh bị làm gần một canh giờ đã sức cùng lực kiệt, Vương Vong Cơ vẫn không có ý định buông tha hắn. Ai bảo hắn tự mình hại mình.
Vương Vong Cơ mặc kệ hắn kêu gào, lật người hắn lại mà đỉnh tiếp.
Đến nửa khuya y mới buông tha cho hắn. Hắn cuộn tròn trong chăn. Vương Vong Cơ đang ôm chặt lấy hắn. Hắn nhăn nhó nhìn y.
" Vương Nhị Hoàng Tử, ta chỉ khêu khích ngươi một chút, ngươi lại làm ta ra bộ dạng này, ngươi thật không có chút lương thiện..."
Vương Vong Cơ nhỏ giọng, vòng tay siết hắn lại một chút.
" Thật xin lỗi...ta không kiềm chế được..."
Nhìn vẻ mặt hối lỗi của y, Tiêu Anh quả thật đau đến mấy cũng không giận nổi.
" Ay ya...bỏ đi bỏ đi...coi như ta tự chuốt lấy vậy...ta mới là người bị bắt bạt nhưng nhìn ngươi cứ như bị ta bắt nạt..."
Vương Vong Cơ vẫn một bộ mặt.
" Không phải bắt nạt..."
Tiêu Anh đành chịu thua nhường nhịn...
" Được rồi, được rồi...không phải bắt nạt, đều nghe ngươi cả, ngươi nói gì cũng đúng..."
Tiêu Anh sau đó ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Hắn không biết Vương Vong Cơ ở bên cạnh luôn hướng ánh mắt về hắn, trong lòng như có một sự lo lắng khó tả, chính là sợ Tiêu Anh rời bỏ y.
Buổi sáng tỉnh dậy Vương Vong Cơ đã sớm rời khỏi giường, Tiêu Anh lười nhác cố gượng dậy mặc y phục chỉnh tề, bước xuống giường rửa mặt. Chậu nước đã nằm sẵn ở đo chờ hắn từ lâu. Không ai khác ngoài Vương Vong Cơ đã chuẩn bị cho hắn.
Vương Vong Cơ bước vào trên tay cầm đĩa điểm tâm sáng.
" Ngươi dậy rồi..."
Tiêu Anh nhìn thấy y mắt liền sáng rực. Chạy nhanh lại ôm lấy y.
" Mới sáng sớm đã rời ta..."
Hắn nói giọng trách móc. Vương Vong Cơ có chút không quen với sự dính người này của hắn.
" Ta chuẩn bị đồ ăn sáng, đến đây, ăn một chút..."
Vương Vong Cơ đẩy nhẹ hắn ra, kéo hắn lại ngồi xuống, đặt đĩa điểm tâm trên bàn, y lấy một cái bánh quế hoa ân cần hướng về hắn. Tiêu Anh vui vẻ nhận lấy, cho vào miệng vừa ăn vừa khen rất ngon. Đôi mắt hắn cười tươi đến nỗi nhỏ lại chỉ còn một đường ngang. Hắn có lẽ từ lâu rồi chưa được vui như vậy, và y cũng từ rất lâu rồi không được nhìn thấy hắn vui như vậy.
Vương Vong Cơ nghĩ thầm. Y muốn đem Tiêu Anh giấu đi, mỗi ngày cùng hắn sống cuộc sống bình bình an an, vô ưu vô lo, không màng thế sự, chỉ cần mỗi ngày nhìn hắn vui vẻ như bây giờ, y đã mãn nguyện.
Y bây giờ thật sự muốn làm như vậy.
" Tiêu Anh, chúng ta rời khỏi Vương Cung, tìm một nơi an yên sống vui vẻ mỗi ngày, ngươi có thích không?"
Tiêu Anh đang cắn dở miếng bánh đột nhiên ngưng lại nhìn y, cố nuốt trôi miếng bánh còn lại trong miệng, hắn ngạc nhiên hỏi.
" Ta thích là được sao? "
Vương Vong Cơ rất chắc chắn trả lời hắn.
" Được. Tất nhiên là được. Chỉ cần ngươi thích. "
Tiêu Anh có chút do dự.
" Như vậy không ổn, ngươi dù gì cũng là..."
Chưa để hắn nói hết câu, Vương Vong Cơ đã nhanh chóng ngắt lời.
" Ta chỉ muốn là một người bình thường, là Vương Vong Cơ của ngươi."
Tiêu Anh bất động vì những gì hắn vừa nghe. Hắn như muốn khóc, mắt hắn lại rưng rưng, ở bên cạnh Vương Vong Cơ cảm xúc của hắn cứ lên xuống bất thường, lúc thì vui không tả nổi, lúc thì tự nhiên lại khóc, hắn sắp thành người không bình thường mất rồi.
Vương Vong Cơ đứng lên ôm hắn, để hắn ngồi đó, tựa đầu vào người y. Tay y vuốt ve mái tóc đen dài của hắn.
" Đã nói ngươi đừng khóc, ta sẽ đau lòng..."
Tiêu Anh vòng tay siết chặt lấy y. Vừa nấc nghẹn vừa nói.
" Vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy, ta không làm được gì cho ngươi, còn hết lần này đến lần khác lợi dụng ngươi làm chuyện xấu, ngươi vẫn tha thứ cho ta, ta tự cảm thấy rất hổ thẹn với ngươi."
Tiêu Anh bây giờ đã khóc lớn hơn. Trong một khắc hắn đã nghĩ sẽ dành cả đời còn lại của hắn để đáp lại Vương Vong Cơ.
Vương Vong Cơ lại trả lời hắn.
" Yêu một người chính là như vậy, ta không còn cách nào khác"
Không chờ hắn phản ứng, Y dời hắn ra, khụy xuống đưa môi mình áp lên môi hắn, hôn hắn thật chậm rãi, day dưa không dứt. Tiêu Anh cũng nhanh chóng đáp lại, vừa hôn nước mắt vừa chảy xuống.
Lần này chính là nước mắt hạnh phúc, mãn nguyện.
Hỏa Long Điện.
Vương Khải Nhân vừa xem xét tấu chương vừa nhìn Vương Vong Cơ mà nói.
" Vong Cơ, con cũng biết, Trẫm tuổi đã cao, không còn nhiều thời gian lo chu toàn việc triều chính, con thấy Trẫm có nên lập Thái Tử..."
Hiểu ý Hoàng Thượng, Vương Vong Cơ đã nhanh chóng chặn lời.
" Phụ Hoàng, Nhi thần hôm nay đến đây là muốn nói với người một chuyện. Nhi thần muốn xuất cung. Tìm một nơi yên tĩnh, sống một cuộc sống bình thường, chuyện lập thái tử, Vong Cơ cảm thấy mình không phù hợp..."
Vương Khải Nhân nghe những lời y nói liền tức giận ném tấu chương xuống đất. Gắt gao quát lớn.
" Con có còn nhớ mình là Nhị Hoàng Tử hay không? Có xem ta là phụ thân của con nữa hay không? "
Vương Vong Cơ vẫn một mực cố chấp.
" Là một Nhị Hoàng Tử nhưng không thể bảo vệ người mình yêu thương, nhi thần nguyện chỉ làm một người bình thường..."
Vương Khải Nhân bây giờ giận đến đỏ mặt. Chỉ tay vào y lại quát lớn.
" Con...bình thường là bình thường thế nào, vì một Tiêu Anh mà con muốn từ bỏ tất cả. Đừng tưởng ta nuông chiều con, con tùy ý làm gì cũng được. Con như vậy là ích kỉ với bá tánh Vương Triều...con lúc trước không hề nông cạn như vậy..."
Vương Vong Cơ không cuối đầu nữa mà ngẩng mặt nhìn Hoàng Thượng nói lớn.
" Chính vì Nhi thần lúc trước luôn nghe theo lời người. Lừa gạt Tiêu Anh, hại hắn mất đi muội muội ruột, mất đi cận vệ thân thiết, hại hắn có nhà cũng không thể về, có phụ vương nhưng phải chia cách. Bây giờ Nhi Thần muốn chuộc lỗi với hắn, người lại không đồng ý liên hôn, đã vậy Nhi thần không còn cách nào khác..."
Vương Khải Nhân chống tay xuống bàn, nói giọng rung rung.
" Con là đang uy hϊếp ta..."
" Nhi Thần không dám..."
Vương Khải Nhân lại đem một quyển tấu chương tức giận ném về phía y. Không khí bên trong Hỏa Long Điện bây giờ phi thường căng thẳng.
" Con dám. Vì một nam nhân mà con việc gì cũng dám làm, ngay cả trái lệnh của Trẫm."
" Nam nhân đó đã cứu người một mạng..."
" Con..."
Vương Vong Cơ đột nhiên quỳ xuống.
" Phụ Hoàng, Nhi thần không cần người nhớ ơn hắn, bây giờ Nhi Thần cũng không muốn liên hôn, chỉ xin người hãy đồng ý để nhi thần cùng hắn rời khỏi đây trong im lặng, như vậy cũng không ai nhìn thấu, thanh danh hoàng tộc mà người muốn bảo vệ cũng sẽ không bị ảnh hưởng. "
Mặc cho Vương Khải Nhân ngồi đó bất lực. Vương Vong Cơ khấu đầu ba cái tạ tội rồi đứng dậy rời khỏi Hỏa Long Điện.