Chương 27

Tất cả mọi người sau đó đã rời đi. Trong điện bây giờ chỉ còn Vương Khải Nhân và Vương Vong Cơ.

Vương Vong Cơ lấy một hơi dài, nhìn Vương Khải Nhân rồi chấp tay cuối đầu, y nói.

" Phụ hoàng, Nhi Thần có một thỉnh cầu..."

Vương Khải Nhân nhìn y liền đoán được vài phần chuyện y sắp nói, không phải ngẫu nhiên mà Vương Khải Nhân là một vị minh quân được bá tánh kính trọng, cũng không phải ngẫu nhiên lại sinh ra được hai vị hoàng tử thông minh hơn người, tất cả đều là thiên bẩm.

Vương Khải Nhân vẫn muốn nghe từ chính miệng nhi tử của mình nói ra.

" Chuyện gì mà làm Nhị Hoàng Tử căng thẳng như vậy, con nói thử xem..."

Vương Vong Cơ cuối đầu, y nhỏ giọng.

" Xin phụ hoàng hãy rút binh khỏi Lương Quốc..."

" Vong Cơ, Con có biết mình đang nói gì không?"

" Nhi thần biết rất rõ việc mình đang làm và điều mình đang nói. Phụ hoàng, nếu người đã đồng ý thả quốc vương Lương Quốc quay về, vậy tại sao không nhân nhượng thêm một chút, Vương Triều ta hùng mạnh vốn không ai sánh bằng, vậy một Lương Quốc nhỏ như vậy cũng đâu phải vấn đề gì to tát, huống hồ bây giờ nhi thần..."

Vương Vong Cơ nói đến đây liền ngập ngừng, chờ Vương Khải Nhân hỏi y mới dám nói tiếp.

" Con thế nào?"

" Nhi Thần muốn lần nữa liên hôn cùng Lương Quốc..."

Vương Khải Nhân dù đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ Vương Vong Cơ lại quyết định vội vàng như vậy. Từ nhỏ tới lớn, y làm gì cũng luôn suy sét kĩ lưỡng, lần này cũng không ngoại lệ.

Vương Khải Nhân nhìn y thở dài. Tất nhiên Vương Khải Nhân biết rõ người mà y muốn liên hôn.

" Đều là nam nhân, liên hôn thế nào được..."

Vương Vong Cơ đột nhiên quỳ xuống cầu xin. Y chắc chắn nói.

" Nam nhân thì đã sao? Nhi thần yêu hắn. Cả đời chỉ muốn thành thân với một người là hắn."

Vương Khải Nhân lại lắc đầu.

" Con đã quên Vương Triều ta và Lương Quốc vẫn là kẻ thù hay sao?"

" Đều là chuyện đã qua. Huống hồ gì Tiêu quốc vương cũng đã hối hận chuyện năm xưa, bây giờ cũng đã mất đi Tiêu Tinh, nữ nhi mà ông ta yêu thương, cũng đã là trả báo ? Phụ hoàng, xin người suy xét..."

Vương Khải Nhân lại hỏi y.

" Vậy nếu Trẫm không rút binh, càng không muốn liên hôn, con sẽ thế nào?"

Vương Vong Cơ bắt đầu nóng lòng.

" Phụ hoàng..."

Còn Vương Khải Nhân lại hết sức bình thản. Vẻ mặt hiện rõ sự do dự.

" Vong Cơ, con là Nhị Hoàng Tử một nước, trước giờ luôn tỉnh táo trong tất cả mọi chuyện, sau này cũng vậy, đừng để ảnh hưởng thanh danh hoàng tộc...Chuyện đó, để sau hẳn nói, con lui xuống, Trẫm muốn nghỉ ngơi".

" Phụ Hoàng, Nhi Thần..."

Vương Vong Cơ trong lòng nặng nề quay về Vân Thâm Điện, y muốn làm một chuyện thật ý nghĩa cho người y yêu thương, nhưng mọi chuyện vẫn không hoàn toàn được như ý muốn. Y lại nhớ Tiêu Anh. Ngay lặp tức đến Liên cung tìm hắn.

Vương Vong Cơ rất nhanh đã đến trước cửa phòng Tiêu Anh, trong phòng không còn ánh đèn, y đoán hắn đã ngủ.

Đẩy nhẹ cửa bước vào, đột nhiên một hắc y xuất hiện, từ phía sau kề con dao nhỏ sắc nhọn lên cổ y, y vì không đề phòng đã bị tên hắc y khống chế.

Đưa mắt nhìn lên giường không thấy Tiêu Anh, y đoán chắc đây lại là trò đùa của hắn.

Tên hắc y đột nhiên từ phía sau đưa tay vuốt ve thân thể y. Y vốn muốn động nhưng liền bị hắn đem dao áp sát vào cổ. Hắn trầm giọng.

" Còn muốn sống thì đừng cử động..."

Y như vậy mà cũng nghe theo đứng im mặc hắn tùy ý làm loạn trên người mình.

Vì hắn ở phía sau, y không nhìn được bộ mặt đắc ý của hắn.

Khi tay hắn trượt xuống vùng thân dưới, y bắt đầu cảm thấy cả người như muốn bốc hỏa, liền ngăn tay hắn lại xoay một vòng đem hắn tới phía trước mình, tay đỡ eo hắn, mặt y đối diện mặt hắn.

Con dao sắc nhọn cũng rơi xuống đất kêu lên một tiếng. Vương Vong Cơ ghé sát mặt Tiêu Anh nói.

" Là ngươi tự tìm đường chết..."

Không chần chừ bế tung hắn lên đem đến trên giường. Hắn bây giờ mới trưng ra bộ mặt thất vọng nhìn y. Bàn tay hờ hững quàng trên cổ y dã lấy xuống, vẻ mặt như muốn giận dỗi...

" Chơi không vui a...Vương Nhị Hoàng Tử, sức chịu đựng của ngươi cũng kém quá rồi, nhanh như vậy đã không trụ nổi..."

Vương Vong Cơ có chút xấu hổ. Y nhẹ giọng.

" Không phải..."

Tiêu Anh lại hất mặt lên nhìn y. Hắn hỏi.

" Không thì thế nào..."

Vương Vong Cơ bắt đầu thở dốc.

" Ta vốn không trụ nổi khi ở gần ngươi, huống hồ gì ngươi lúc nảy...còn giở trò khêu khích..."

Tiêu Anh cảm thấy được thành tựu, liền lấn tới, cánh tay lại quàng qua cổ y, chặt hơn một chút. Hắn đổi nhanh sang bộ mặt đáng yêu, tròn mắt nhìn y nũng nịu.

" Vậy ngươi để ta tiếp tục được không?"

Vương Vong Cơ không hiểu ý hắn.

" Chuyện gì?"

Tiêu Anh ngay lặp tức dùng lực trở người lại, để y nằm xuống dưới, hắn ngồi trên người y. Bàn tay bắt đầu linh động cởi y phục của y xuống. Hắn vừa cởi vừa nói.

" Chính là chuyện này. Đợi một lát. Ngươi sẽ biết..."

Vương Vong Cơ liên tục bị hắn làm cho ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lúc y nhận thức được việc hắn đang làm, thì hắn đã thành công ở phần dưới của y chơi đùa thỏa thích. Y bây giờ muốn ngăn hắn lại cũng không kịp. Tiểu Vong Cơ đã nằm gọn trong miệng hắn.

Y kêu lên một giọng rất nhỏ.

" Tiêu Anh..."

Hắn nghe nhưng giả vờ như không nghe, tiếp tục làm việc hắn đang làm, hắn làm chăm chỉ hơn một chút, y lại càng mất kiểm soát mình thêm một chút. Sự cọ sát liên tục ra vào khiến y sắp không chịu được.

Y kêu lên một tiếng sung sướиɠ rồi bắn ra đầy miệng hắn.

Y lúc này mới hoảng hốt ngồi dậy bảo hắn đừng nuốt, nhưng vẻ mặt tinh ranh của hắn cho thấy hắn đã nuốt sạch hết tinh túy của y rồi.

Vương Vong Cơ gương mặt đỏ lên vì xấu hổ. Tiêu Anh càng nhìn y xấu hổ hắn lại càng đắc ý, Nhị Hoàng Tử cao cao tại thượng bị hắn làm ra bộ mặt này, thật đáng ghi vào sách thành tựu của hắn.

Còn chưa kịp hết thích thú hắn nhanh chóng đã bị y đè xuống, lột sạch y phục, vậy mà hắn còn luyên thuyên.

" Vương Nhị Hoàng Tử, nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi sao..."

Mặt hắn hiện lên ý cười gian xảo, tay hắn còn không an phận trêu đùa Tiểu Vong Cơ.

Vương Vong Cơ bây giờ chính là muốn đem hắn ra làm đến chết, để hắn hối hận vì cả gan hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h y.

Vương Vong Cơ cuối xuống hôn hắn, hắn cũng thuận theo đáp lại, môi lưỡi triền miên liên tục, y lúc sau mới luyến tiếc dời môi hắn hôn xuống cổ, không quên để lại một vết đỏ, rồi lại hôn một đường dài xuống, vô cùng thành kính, nhẹ nhàng và mê người.

Tiêu Anh bây giờ mới bắt đầu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ. Khi mà y cắn nhẹ vào hai điểm hồng trên ngực hắn, tay y phía dưới cũng nắm chặt Tiểu Tiêu Anh trong tay, ra sức di chuyển.

Hắn mới chính là người dễ hài lòng, chỉ một lúc đã bắn ra đầy tay y.

Y nào để hắn thong dong, còn chưa kịp tận hưởng hết kɧoáı ©ảʍ đã bị y đem ngón tay vào hậu huyệt mà khuếch trương. Hắn bây giờ mới cảm thấy không ổn, y hôm nay lại vội vàng như vậy, cũng không phải một tay hắn gây ra sao.