Chương 26: Nhân sinh không còn gì tiếc nuối

Tỉnh dậy nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của Vương Vong Cơ. Tiêu Anh mãn nguyện nhìn y chăm chú. Ngón tay không an phận mà đưa lên mặt y trêu ghẹo. Hắn bây giờ trọn vẹn đã là của người này, người này cũng hoàn toàn thuộc về hắn.

Vương Vong Cơ mở mắt nhìn hắn. Tay y giữ chặt tay hắn. Tiêu Anh hoảng hốt theo phản ứng muốn lùi ra, bất chợt cảm được một loại cảm giác đau đớn truyền lên từ hạ thân, eo như sắp vỡ. Hắn kêu lên một tiếng.

" A..."

Liền bị Vương Vong Cơ kéo lại áp sát môi mà hôn ngấu nghiến, Tiêu Anh bị hôn đến tạm quên đi cảm giác đau đớn.

Dời môi hắn ra, Vương Vong Cơ ôn nhu nói.

" Đừng cử động, ở đây chờ ta..."

Vương Vong Cơ mặc nhanh bộ y phục luyến tiếc rời đi. Để lại một Tiêu Anh ngơ ngác như thỏ con nghe lời. Ánh mắt đen tròn dõi từng cử chỉ của y. Đợi y khuất hẳn sau cánh cửa phòng hắn mới thu tầm mắt về. Cẩn thận nằm lại ngay ngắn nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác đau đớn, lần đầu của hắn quả thật không dễ dàng.

Một lúc sau Vương Vong Cơ trở về trên tay cầm vài lọ thảo dược. Hắn không cần nghĩ cũng biết là gì, đưa tay muốn nhận lấy tự mình xử lí, liền bị y lơ đi nhẹ nhàng lật thân thể hắn lại. Đoán biết Vương Vong Cơ muốn làm gì, hắn bất lực mà than thở.

Giọng nói càng lúc càng nhỏ lại.

" Ngươi...ta...có thể tự làm..."

Vương Vong Cơ tất nhiên không chiều ý hắn. Nhanh gọn lật tung tấm chăn quấn trên người hắn, nhẹ nhàng từ tốn giúp hắn bôi thuốc. Tiêu Anh xấu hổ ngượng ngùng đỏ mặt.

Vương Vong Cơ bây giờ tuy không lạ gì từng nơi trên cơ thể hắn, bất quá có thể miễn cưởng chấp nhận lúc hai người đang cùng nhau làm chuyện kia. Bây giờ lại ở trong tình thế rõ như ban ngày. Hoàn toàn để cho y nhìn thấu.

Tiêu Anh giấu mặt vào gối, không dám nhìn người bên cạnh.

Hắn bây giờ chỉ muốn tự đào cho mình một cái hố rồi chui xuống, giấu đi sự uất ức của mình. Cảm giác như bị khi dễ. Mất mặt chết đi được.

Sau hôm đó Vương Vong Cơ trở về Vân Thâm Điện đã ba ngày, cũng không thấy quay lại tìm hắn.

Tiêu Anh bây giờ đã hoàn toàn bình phục. Hắn ở trước hồ sen yên tĩnh lại nhớ đến phụ vương của mình. Ngay cả cơ hội được nhìn người lần cuối hắn cũng không có. Người thân duy nhất còn lại trên đời này cũng đã không còn nữa. Nghĩ lại, hắn vẫn còn có một Vương Vong Cơ, luôn yêu thương hắn, vì hắn mà làm tất cả.

Tiêu Anh bắt đầu vào việc tìm nguyên liệu bào chế thuốc giải Nhuyễn Cân Tán, đang trong phòng thuốc tỉ mỉ chọn từng loại thảo dược cần sử dụng, Vương Vong Cơ trở về từ lúc nào đột nhiên từ phía sau ôm lấy hắn. Vùi mặt vào vai hắn.

Tiêu Anh ân cần hỏi.

" Vẫn còn nhớ ta sao?"

Vương Vong Cơ nghiêm giọng.

" Nếu không thì thế nào?"

Tiêu Anh lại bình thản.

" Không sao cả"

Vương Vong Cơ xoay người hắn lại, Tiêu Anh trên tay vẫn còn vài loại thảo dược nắm dở tròn mắt nhìn y. Y hỏi.

" Thật?"

Tiêu Anh nhất thời bối rối lãng tránh ánh mắt dọa người của y. Hắn nói giọng rất nhỏ. Đoạn quay sang đặt thảo dược trở lại bàn.

" Thật ra thì cũng có một chút không ổn"

Vương Vong Cơ nghe được lòng bỗng vui mừng đem Tiêu Anh gắt gao ôm vào trong lòng mình.

" Đừng làm nữa..."

Tiêu Anh một chút ngạc nhiên liền hỏi.

" Làm gì?"

Vương Vong Cơ vẫn một tư thế trả lời.

" Thuốc giải. Không cần bào chế nữa..."

Tiêu Anh hơi lo lắng đẩy y ra, nhìn thẳng vào y, hắn nói.

" Có chuyện gì sao?"

Vương Vong Cơ vẻ mặt hết sức bình thản.

" Chỉ là một vở diễn, phụ hoàng không trúng độc, ta cũng vừa mới biết, người muốn Cảnh Nghi lộ rõ bộ mặt thật."

Tiêu Anh nghe trọn vẹn những gì Vương Vong Cơ vừa nói, trong đầu đột nhiên lóe ra một tia hy vọng.

" Vậy còn..."

Vương Vong Cơ sớm đã đoán được điều Tiêu Anh muốn hỏi.

" Phụ vương ngươi đã được thị vệ cận thần bí mật đưa về Lương Quốc..."

" Là thật...sao?"

Tiêu Anh không tin vào tai mình. Khóe mắt hắn đỏ lên như sắp khóc. Từng chữ nói ra thật khó khăn. Lại bị Vương Vong Cơ mạnh dạn siết chặt lần nữa.

" Có phải rất vui không?"

" Phải. Ta vui lắm. Cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi...Vong Cơ"

Giờ phút này Tiêu Anh ngoài nói cảm ơn và ôm chặt lấy người trước mặt thì không còn biết phải làm gì nữa. Niềm hạnh phúc lên đến đỉnh điểm.

" Sau này, ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều làm ngươi vui như vậy..."

Vương Vong Cơ nói một cách chắc chắn. Đối với Tiêu Anh như là một lời hứa.

Tiêu Anh cảm thấy mình may mắn vạn phần, bên cạnh hắn luôn có một người như Vương Vong Cơ, nhân sinh không còn gì nuối tiếc nữa.

Hỏa Long Điện.

" Vương Cảnh Nghi, con đã biết tội của mình chưa?"

Vương Khải Nhân ngồi trên long sàn thất vọng chỉ tay vào tên nhi tử bất hiếu bất nghĩa đang quỳ trước mặt mình, Vương Hi Thần và Vương Vong Cơ cũng có mặt đang đứng bên cạnh.

Vương Cảnh Nghi cười nhạt. Hắn đáp.

" Tội, nhi thần không biết mình có tội lúc nào? Giành lấy thứ đáng lẽ là của mình cũng là có tội sao?"

Vương Khải Nhân tức nghẹn, khó khăn nói ra từng chữ.

" Cảnh Nghi, con làm trẫm quá thất vọng, trẫm từ lúc nào lại dạy con thành một con người đầy ý niệm xấu xa như vậy, hại nhiều người như vậy?"

Vương Cảnh Nghi giờ phút này mới trút hết nỗi lòng mình, suy cho cùng hắn cũng là một đứa trẻ bị thời thế bắt buộc trưởng thành. Trở nên đa mưu lắm kế. Hắn gắt gao đáp trả.

" Là người dạy nhi thần, hay từ lúc nhi thần được sinh ra người đã phó mặc tất cả cho mẫu thân, trong mắt người lúc nào cũng chỉ có hoàng hậu, chỉ có đại hoàng tử và nhị hoàng tử, mẫu thân không phải thê tử của người sao? Nhi thần không phải con của người sao?"

Vương Khải Nhân đau xót trầm giọng, thì ra bao lâu nay ông cứ đinh ninh cho rằng mình đã làm tròn bổn phận một người phụ thân tốt.

" Ta lúc nào không yêu thương con, không đáp ứng những điều con muốn?"

" Yêu thương? Đáp ứng...người cảm thấy bao nhiêu đó là đủ. Nhưng Cảnh Nghi không cảm nhận được gì cả, sự yêu thương của người vốn đã đem chia cho hai vị hoàng tử kia, nhi thần nào có phần nữa...Còn nữa, Ngay cả Lan nhi, nữ nhân con yêu thương nhất mà người cũng cướp mất..."

Vương Cảnh Nghi vừa nói ánh mắt vừa hiện lên mấy tầng lửa.

" Con..."

Vương Khải Nhân giận đến đỏ mặt rung người. Vương Vong Cơ cũng khó chịu nhíu mày lại, Vương Hi Thần bên cạnh liền khuyên nhủ.

" Phụ Hoàng, bảo trọng long thể..."

Vương Khải Nhân dù tức giận nhưng vẫn cố giải thích. Tay chỉ thẳng hướng hắn mà nói.

" Là ả ta ham vinh hoa ham địa vị mà tự tìm đến trẫm, tự đem mình ra đổi lấy chức quan cao cho phụ thân ả ta, ả ta chỉ lợi dụng con, con đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ..."

" Không phải, Lan Nhi yêu con, là người ép nàng ấy..."

Vương Cảnh Nghi vẫn một mực ngoan cố không chịu nhận sai.

Một lúc sau bình tĩnh lại Vương Khải Nhân đưa ra quyết định.

" Người đâu, đem Tam Hoàng Tử trở về Lam Minh Điện, cả đời ở đó hối cãi, không được ra ngoài nửa bước, kẻ nào trái lệnh, gϊếŧ không tha".