Chương 3: Trở lại

Hai ngày sau. Lưu gia

"Thư Tịnh, tỷ tỉnh rồi! Tỷ lần này thực sự là dọa chết ta rồi."

"Thải Hoàn, ta đã như vậy bao lâu rồi?"

"Liền hai ngày rồi, sư phụ đã xem qua cho tỷ. Người nói may mà tỷ được cứu lên kịp thời cộng thêm thân thể vẫn luôn khỏe mạnh nên không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ không sao. Chỉ là...."

Thấy Lưu Thải Hoàn ấp úng, Quân Thư Tịnh không khỏi lên tiếng hỏi: "Chỉ là thế nào?"

"Chỉ là sư phụ người còn nói, nói tỷ chính là cố ý không chịu tỉnh lại." Lưu Thải Hoàn bất đắc dĩ nói. "Tỷ xem, thế nào lại có chuyện như vậy được chứ! Có phải sư phụ là lo lắng đến hồ đồ rồi?"

Nghe vậy, trong lòng Quân Thư Tịnh có chút cả kinh nhưng cũng ấp ám, sư phụ vẫn luôn là hiểu nàng như vậy, thật càng giống phụ thân nàng hơn. Nhìn Lưu Thải Hoàn mắt đã đỏ ửng, mới gượng cười nói:

"Hoàn Hoàn ngoan, tỷ tỷ không phải đã tốt rồi sao. Đừng như vậy nữa, đến đây ngồi chút, hảo hảo tĩnh dưỡng, mấy ngày nay nhất định muội vất vả rồi."

"Nếu tỷ còn nói vậy, ta sẽ tức giận không thèm để ý tỷ nữa. Từ khi nào giữa chúng ta lại khách sao như vậy? Ta chăm sóc tỷ tỷ mình há không phải chuyện thường tình? Hơn nữa, Thư Tịnh, tỷ hôn mê nên không biết mấy ngày nay cha mẹ ta cũng rất quan tâm tỷ đó. Còn vị công tử đã cứu tỷ kia nữa cũng hỏi thăm tình trạng của tỷ mấy lần, đợi qua mấy ngày tỷ liền đi cảm tạ bọn họ đi." Lưu Thải Hoàn không nhịn được mà nói một hơi dài, người hay nói như nàng lại phải nhịn tận hai ngày đó. Không phải nàng không thể nói chuyện với người khác, nhưng chỉ có khi ở bên cạnh Quân Thư Tịnh nàng mới có thể thoải mái nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng.

Nói đến phu phụ Lưu Tiền, Quân Thư Tịnh sao lại không nghĩ ra bọn họ là lo sợ nàng chết đi sẽ mất đi tiền hàng tháng của Quân gia kia chứ. Tuy nói nàng bị vứt bỏ nhưng cũng chảy huyết mạch Quân gia, cũng liên quan đến mặt mũi Quân gia nên tiền trợ cấp cũng không tính là ít, nếu so với các phú hộ trong kinh thành thì không đáng là bao nhưng đối với Trấn Xuân Hồ này thì số bạc đó đã là rất nhiều rồi. Lại nói vừa rồi Hoàn Hoàn nhắc đến vị công tử kia, lẽ nào là thân ảnh màu trắng nàng thấy khi ấy? Đang mải suy nghĩ miên man, lại nghe Lưu Thải Hoàn lên tiếng.

"Được rồi, đợi tỷ khỏe hẳn ta lại tìm tỷ chơi, mẫu thân nói tỷ không cần làm việc mấy ngày này cứ hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt." Đang muốn xoay bước ra khỏi phòng. "Àh, ta còn suýt quên mất đó, sư phụ nói khi nào tỷ hồi phục liền đến tìm người có chuyện đi."

"Được. Ta biết rồi"

........

Trang viên của Hải Quảng Thiên.

"Sư phụ, người tìm đồ nhi?"

"Tịnh Nhi, con đến rồi. Mau, vào trong kẻo gió, ngồi đi." Nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt của đồ nhi, Hải Quảng Thiên không khỏi có chút chua xót. "Thế nào? Tịnh Nhi à, con cũng đừng quá nghĩ nhiều. Chuyện năm đó của mẫu thân con, cũng không thể trách con, con cũng đừng tự dày vò mình nữa."

"Đồ nhi đã tốt, đa tạ sư phụ quan tâm." Quân Thư Tịnh đáp, nhưng lại như chợt nhận ra điều gì. "Cái này, sư phụ, sao người biết chuyện mẫu thân con năm đó?" nàng nghi hoặc hỏi. Chuyện mẫu thân nàng khó sinh qua đời đúng là cả kinh thành đều biết, nhưng nguyên nhân cái chết là do nàng thì Quân gia lại một mực bưng bít vì thể diện, người ngoài không thể dễ dàng biết được, chỉ cho rằng nàng là phế vật quá kém cỏi, lại không được lòng trưởng bối mới bị đưa đến nơi này. Tại sao sư phụ nàng ẩn cư tại nơi đây lại có thể biết được chứ, còn biết nàng vô cùng khổ sở cắn dứt, cho dù là trước kia người từng là quý nhân ở kinh thành cũng khó có khả năng hiểu rõ chuyện của Quân gia như vậy.

"Đồ nhi ngoan, có chuyện này ta vẫn luôn giấu con, con cũng đừng trách sư phụ, ta và phụ thân con Quân Thành chỉ là muốn tốt cho con mà thôi."

"... xin người cứ nói. Sư phụ đối với con ân trọng như núi, há con lại có thể oán hận người! Hơn nữa, người còn biết phụ thân con?"

"Ta vốn được phong Nam Viễn vương thống lĩnh quân ở Giang Nam, tên gọi Hải Quảng Thiên, cùng phụ thân con là huynh đệ cùng vào sinh ra tử trên chiến trường, giao tình nhiều năm. Còn nhớ năm đó ở chiến trường Lĩnh Bắc, nhờ có Quân Thành cùng với một vài tướng sĩ không tiếc thân mình cứu ta ra từ vòng vây kẻ định, mới nhặt được cái mạng này về. Nhận con làm đồ nhi, ban đầu chính là được Quân Thành ủy thác, nhưng bao năm nay con đối với ta lại không khác hài nhi thân sinh là bao!"

"Sư phụ, còn có chuyện này?"

"Tịnh Nhi, con bình tĩnh nghe lời ta nói hết, mẫu thân cùng đệ đệ con năm đó là có người hãm hại! Nhớ ngày ấy, phụ thân con cho người đến tìm ta, muốn ta đến giúp Quân phu nhân một chút sinh hài tử, còn muốn đứa trẻ sinh ra gọi ta là nghĩa phụ, ai có thể ngờ, vốn là đang thuận lợi như vậy đột nhiên lại thành khó sinh mà mất mạng" Nói đến đây, Hải Quảng Thiên thở dài. "Chỉ trách ta chậm trễ, lúc ta tới nơi, mẫu thân con đã không còn hơi thở. Có điều, ta phát hiện, mẫu thân con mất mạng là do trúng độc Tú Hài."

"Độc Tú Hài?" Quân Thư Tịnh không thể nào bình tĩnh được nữa. Sao nàng lại không nghĩ tới chuyện này chứ, độc Tú Hài không phải là loại độc khiến thai phụ động thai mà sinh, sau lại khiến tử ©υиɠ thắt lại dẫn đến khó sinh mà mất mạng sao? Là ai lại độc ác như vậy, ra tay thật ngoan độc, nếu như không phải cao thủ y thuật nhất định sẽ không nhìn ra manh mối. Vậy mẫu thân là oan uổng mà chết như vậy sao? Còn đệ đệ đáng thương của nàng.

"Đúng vậy, không những thế, chuyện con ở ao Thải Viên trượt chân rơi xuống cũng phải là trùng hợp, là đất ở quanh nơi đó đã bị động tay chân khiến nó trở nên vô cùng trơn trượt như vậy. Ta đoán, cái đó vốn là chuẩn bị để đối phó Quân phu nhân nhưng không thành, người kia mới nghĩ ra kế khác là dùng độc Tú Hài."

Quân Thư Tịnh nghe lời này lập tức chấn động không thôi, thân thể nàng không còn có thể chống đỡ được nữa, mặc cho tâm trí biến đổi không ngừng. "Người này nhất định là người của Quân gia!" Đúng vậy, mẹ và đệ đệ nàng chịu oan uổng như vậy, người kia lại có thể ung dung tự tại, nàng tại sao phải một mực không muốn quay lại Quân gia đó, ở mãi nơi này chứ. Không được, nàng nhất định phải tìm cách quay trở lại tìm ra người kia, trả thù cho mẫu thân cùng tiểu đệ.

"Tịnh Nhi, nào, ngồi lên ghế này. Con phải thật mãnh mẽ mới được." Nói rồi tiến lại đỡ Quân Thư Tịnh, lại tiếp: "Phụ thân con cũng là bất đắc dĩ vì an toàn của con mới đứa tới nơi xa xôi này. Cũng chỉ trách chúng ta vô dụng, không tìm ra được kẻ chủ mưu, bà đỡ và nha hoàn khi ấy đều đột nhiên mất tích không thể tìm ra dấu vết. Tuy nói, việc hạ độc có lẽ không nằm trong kế hoạch ban đầu của chúng, nhưng mọi dấu vết đều được xử lí sạch sẽ. Phụ thân con lúc đó còn nhận quân lệnh khẩn cấp tiến biên cương Tông quốc bình định phản tặc, không nghĩ tới đi một lần này liền sáu năm. Ta biết con nhất định oán trách phụ thân con cùng Quân gia, nhưng ông ấy trong lòng cũng không khá hơn con là bao, lần này trở lại nhất định là sẽ đón con hồi phủ sớm thôi. Đúng vậy Tịnh Nhi, phụ thân con sắp trở về rồi. Chuyện ta muốn nói với con cũng chính là chuyện này, nếu con nhất định vì thương tâm mà muốn ở lại nơi đây, chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép con. Thế nào?"

"Sư phụ, con..." Quân Thư Tịnh vẫn chưa hết chấn động. Hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, trả thù, nàng nhất định phải quay lại Quân gia đó. Bao năm này nàng sống vốn là không có mục đích, hiện giờ nếu có cơ hội lấy lại công đạo cho mẫu thân bọn họ, tìm ra chân tướng năm ấy, nàng nhất định phải nắm lấy.

"Đa tạ sư phụ luôn một mực nghĩ cho con như vậy, đời này có người là may mắn của đồ nhi. Lần này đồ nhi nhất định không nhu nhược, con sẽ quay về, vì bọn họ mà quay về."

"Được, rất tốt. Ta sẽ giúp con chuẩn bị một chút." Hải Quảng Thiên biết chuyến này trở về mọi chuyện sẽ không dễ dàng thực hiện, nhưng thấy ánh mắt kiên định của đồ nhi lại có chút an lòng. Hắn biết Quân Thư Tịnh tuy bề ngoài là nữ tử yếu đuối, thực chất lại hữu dũng hữu mưu, thấu hiểu lòng người, phu thê Quân gia nếu biết chuyện này cũng sẽ cảm thấy an ủi không ít. Bản thân hắn cũng rất vui vẻ có một đồ nhi như vậy!