Chương 2: Bị vứt bỏ

Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được nữ tử đó không ai khác ngoài Trần Như Tâm. Ở trấn Xuân Hồ này, chỉ có nàng ta là gây khó dễ, khinh bạc nàng khắp nơi. Mọi người trong trấn đều ngầm hiểu là do Trần Như Tâm đố kị nhan sắc cùng thân phận kia của Quân Thư Tịnh, lại một mực không chịu thừa nhận. Nếu không xuất hiện một Quân Thư Tịnh thì Trần Tâm Như nàng chính là đệ nhất mỹ nhân của Xuân Hồ trấn này rồi. Nữ tử mặc một thân y phục màu hoa đào, da dẻ trắng sáng, ngũ quan tinh tế có phần sắc xảo nhưng so với Quân Thư Tịnh lại không phải chỉ kém một bậc, chính là không đáng nhắc tới. Nhất là cái khí chất cao nhã không phải phàm nhân kia, không phải bất cứ ai cũng có được.

Vốn là Quân Thư Tịnh không thèm để ý đến nàng ta, lại nghe thêm mấy lời công kích.

"Ayyaaaa. Là thân phận này của ta không xứng cùng Quân gia Tứ tiểu thư nói chuyện sao, là ta lỗ mãng, thật có lỗi. Dù ta không có cái gì gọi là huân quý đại tiểu thư đó, đổi lại, thế nhưng cũng có cha thương mẹ yêu nha. Không giống với một số người từ nhỏ đã là sao chổi hại chết mẫu thân còn khiến cả nhà ghét bỏ, đem vứt nơi xó xỉnh này. Dù là đích nữ phủ Đại tướng quân thì sao chứ, không phải cũng chỉ là một nữ hài không ai thèm ư? Vậy thà rằng...hay là ngươi cứ vậy bỏ đi, làm lại một kiếp khác?" Trần Tâm Như bộ dáng cười nhu thuận, nhưng lời nói lại là thập phần công kích.

"Ngươi đừng có quá đáng! Ngươi cho rằng Lưu gia chúng ta là quả hồng mềm mặc người nắn bóp ư?" Đúng lúc Lưu Thải Hoàn đến tìm Quân Thư Tịnh lại nghe được mấy lời này, nhất thời vô cùng tức giận chạy tới đứng đối diện Trần Tâm Như. Không khỏi thầm nghĩ trong lòng, công pháp của nàng đã luyện đến tốt như vậy, há lại có thể mặc người khinh bạc tỷ tỷ, cho dù là không có công pháp này cũng không ai có thể dưới mắt nàng mà động tới Thư Tịnh tỷ tỷ của nàng! Năm nàng lên mười hai, cùng tên Mục Phát là hắc hắc đại ca của Xuân Hồ trấn đấu nhau một trận ngươi sống ta chết, hắn chính là kẻ hồi nhỏ thường hay bắt nạt nàng. Kết quả Mục Phát bị đánh tới không bò dậy nổi suốt một tháng trời, mà nàng cũng chính là bị đánh lén mà nội thương đến lục phủ ngũ tạng. Ngày đó, cũng nhờ có Quân Thư Tịnh luôn bên cạnh trị thương, hảo hảo chăm sóc nàng mới có thể đứng đây không chút thương tổn như vậy. Vốn đã coi nhau thân thiết hơn tỷ muội thân sinh, lại thêm sự kiện ngày đó, chính là thân càng thêm thân. Nhìn lại Trần Tâm Như này, trong mắt Lưu Thải Hoàn nàng chính là đang tìm chết, nói thêm: "Ngươi là chê mình sống quá lâu?"

Thấy thế nụ cười khóe miệng Trần Tâm Như lại càng nhếch cao. "Ha ha...ra vẻ gì chứ? Ai không biết Lưu gia các người vốn chưa từng coi Quân Thư Tịnh thành người một nhà, ta thấy người hầu còn muốn cao hơn nàng ta một bậc, ngươi lại ở đây diễn vở tỷ muội tìm thâm? Diễn hài kịch sao? Ha ha ha....Là sợ sau khi nàng ta trở lại Quân gia sẽ tìm các người báo thù đi! Ngươi yên tâm, không lẽ đứa trẻ vừa lên chín liền bị vứt bỏ, còn có thể được nhặt về sao?"

"Thư Tịnh nàng ấy đâu có tìm ngươi gây chuyện, tại sao ngươi lại cứ một mực bám lấy người ta chứ?" Tiểu Lan không khỏi bất bình lên tiếng.

Thu Nhi đang đứng quan sát mọi chuyện cũng thêm vào: "Đúng vậy. Ngươi thật quá đáng."

"Đúng vậy, đúng vậy" Các nàng chính là bất bình thay Quân Thư Tịnh, nàng ở nơi này luôn luôn nhã nhặn lại hòa đồng với mọi người, chưa từng chủ động cùng ai xung đột, người dân Xuân Hồ trấn hầu hết đều rất quý mến, thương xót nàng không có phụ mẫu ở bên.

Quân Thư Tịnh vốn là không xem trọng, nhưng khi nghe được mấy lời này trong lòng lại không khống chế được mà nổi lên chút chua xót. Nàng còn nhớ được rất rõ, năm đó, nàng cùng mẫu thân là đang dạo chơi trong hoa viên lại nghe bên viện của An di nương có cháy liền mang tất cả nha hoàn cùng gia đinh vội vã chạy qua bên đó cứu hỏa, lo lắng sẽ cháy lan ra cả Quân phủ. Nhưng vì mẫu thân đang mang thai đệ đệ chỉ có thể đi chậm chút, lui lại phía sau. Ai ngờ khi ấy nàng nhanh chân chạy trước mẫu thân một đoạn, khi đi qua Thải Viên trì lại bất cẩn cộng thêm mặt đất vô cùng trơn trượt, ngã xuống nước. Quân Thư Tịnh mới lên chín chính là không biết bơi, xung quanh không có ai khác, Quân gia phu nhân Tần thị không màng bản thân có thể bị động thai trực tiếp nhảy xuống nước cứu nữ nhi,!mới kéo được nàng từ cửa quỷ môn quan về. Ngược lại, mẫu thân nàng Quân phu nhân động thai không nhỏ, nhất nhất tĩnh dưỡng nhiều ngày mới lấy lại được sinh khí nhưng cuối cùng vẫn là sinh non, rồi khó sinh mà chết.

Tất cả mọi người Quân gia đều cho rằng là vì cứu nàng ngày ấy mới khiến cơ thể Quân phu nhân suy nhược dẫn đến khó sinh qua đời, ngay cả bản thân Quân Thư Tịnh cũng cho là như vậy, nhung nhớ mẫu thân cùng dày vò tự trách không thôi suốt sáu năm qua. Năm này nàng đã mười lăm tuổi, chuẩn bị đã đến lễ cập kê, nhưng nàng không trông chờ quá nhiều, tình cảnh như vậy còn có thể có thứ gì tốt đây. Ngày ấy viện của An di nương An Vân Hoa kia cháy lớn như vậy lại cứ thế bình bình an an, sau khi mẫu thân nàng mất còn trực tiếp tiến lên làm di nương chủ quản phủ, địa vị không kém hơn chính thê chủ mẫu là bao nhiêu. Quân đại tướng quân phụ thân nàng rất ít khi hồi phủ, một mực ở lại biên cương bình loạn, dù địa vị trong triều cũng là rất cao nhưng không thể quản việc nhà. An di nương này ở Quân gia một tay che trời, đối với đích nữ là nàng chưa từng hỏi han qua, cũng vì vậy khiến cho người dân của Xuân Hồ trấn cho rằng Quân Thư Tịnh nàng đã hoàn toàn bị vứt bỏ, Trần Tâm Như lại càng hống hách như vậy.

Tuy Quân Thư Tịnh luôn muốn cùng người khác hảo hảo giao hữu nhưng cũng không phải loại nhu nhược ngu ngốc mặc người ta đè đầu, bao lâu nay chẳng qua là không để Trần Tâm Như kia vào mắt. Nay lại động đến nỗi đau sâu kín nhất của nàng, há có thể coi như tai điếc miệng câm. Ngay lúc Quân Thư Tịnh muốn dạy cho nàng ta một bài học để nàng ta đừng có làm chướng mắt nàng khắp nơi thì Lưu Thải Hoa đã lên trước thay nàng động thủ.

"Tốt nhất ngươi đừng hối hận."

Một khắc trôi qua, bọn người Ngọc Nhi chính là há hốc miệng, Quân Thư Tịnh chứng kiến cảnh này chỉ có thế cố gắng nhịn cười, cố làm ra vẻ như rất bất đắc dĩ. Mãi sau mọi người mới kịp phản ứng tiến lên ngăn cản Lưu Thải Hoàn, lúc này Trần Tâm Như đã bị đánh thành cái đầu heo nha. Nàng ta bị đè mạnh xuống đất hung hăng chà đạp, người kia tuy là của nữ tử nhưng lại mạnh như vậy khiến nàng không có chút khả năng chống trả. Y phục vừa bẩn vừa rách vài điểm lộ ra làn da trắng nõn, tóc loạn lên thành một búi rối, mặt mũi lấm lem sưng đỏ, ở khóe miệng và tay còn có chút máu tươi tràn ra trông vô cùng nhếch nhác. "Cả đời nàng nào đã chịu ủy khuất như vậy, nếu bị đồn ra há chẳng phải nàng không còn chút mặt mũi sao?"

"Ngươi" "Ngươi" Trần Tâm Như vô cùng tức giận chỉ tay nói.

"Ta? Ta? Ta thế nào? Ngươi là vẫn còn chê ít đòn sao, còn muốn nếm thêm bản lãnh của bổn cô nương?" Lưu Thải Hoàn dù về đấu võ hay đấu miệng cũng đều không chịu yếu thế. Hồi nãy nếu không phải bị mọi người xúm lại kéo đi, nàng nhất định là đánh cho Trân Tâm Như kia cha mẹ nhận không ra, khóc lóc xin tha mới thôi.

"Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật nhiều!"

"Bằng ngươi sao?" Lưu Thải Hoàn đáp, miệng mang ý cười châm biếm.

"Ngươi dám nhục nhã ta như vậy!" Trần Tâm Như thực là không thể tức giận hơn, thoáng nghĩ một chút, nàng dùng hết sức còn lại chống đỡ đứng dậy, lao đến Quân Thư Tịnh. Nếu không có nàng ta, sao nàng phải đến bước đường này.

"Ầm..."

"Thư Tịnh! Thư Tịnh! Làm sao đây?" Thu Nhi cùng Tiểu Lan kịp phản ứng đầu tiên, lo lắng nói to.

"Trần Tâm Như ngươi thật độc ác! Biết rõ Thư Tịnh luôn sợ phải xuống nước còn nhẫn tâm ra tay đẩy nàng, đây chính là muốn mạng người sao?"

"Mạng người? Không, ta không hề có ý muốn lấy mạng nàng ta...Tại sao lại là mạng người chứ!" Nữ tử từ tức giận chuyển thành bất an. Nàng chỉ là nhất thời kích động, muốn ra tay trả thù Quân Thư Tịnh một chút, ai lại có thể ngờ nàng ta không những không biết bơi lại còn mắc chứng sợ nước.

"Nếu Thư Tịnh tỷ có chuyện gì ta nhất định sẽ đưa ngươi bồi cùng." Lưu Thải Hoàn đỏ mắt nói. Dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng nước sông mùa này chảy vô cùng siết. Quân Thư Tịnh vừa rơi xuống đã bị cuốn trôi đi một đoạn, các nàng có nhảy xuống cũng là không thể theo kịp dòng nước kia, chỉ có thể hô hoán mau chóng tìm thêm người tới giúp.

Cũng may bên bờ đằng trước vài thân ảnh nam tử ngang qua, lại đúng lúc đón được dòng chảy của Thư Tịnh. Quách Dụ hắn vốn đang cùng mấy vị bằng hữu ngắm cảnh đối thơ bên sông, lại nghe được tiếng hét thất thanh cầu cứu, trông thấy một người trên sông đang trôi về hướng mình liền không quản nước cuồn cuộn mà nhảy xuống, nhanh nhẹn bơi về hướng thân ảnh kia. Bờ bên này, mắt thấy một thân bạch y nam tử cao lớn vừa nhảy xuống nước, trong lòng mọi người mới thả lỏng một chút đưa mắt nhìn theo. Theo như động tác của nam tử, không giống một người không thường tiếp xúc với sông nước nha, rất nhanh đã có thể đến trước Quân Thư Tịnh.

"Mẫu thân! Là người? Người là vì Tịnh Nhi mà đến sao?" Mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang tiến đến chỗ mình, Quân Thư Tịnh chỉ muốn khóc thật lớn. Nhất định, nhất định là mất thân cùng đệ đệ, chỉ có họ mới vì nàng không tiếc thân nhảy xuống như vậy. Là nàng đã hại họ, đúng vậy, tất cả là do nàng, thà là để nàng chết đi...Những kí ức ấy lần lượt ùa về mạnh mẽ. Tại sao lại đau đớn như vậy? Nước sông tràn vào mũi miệng nàng, rất khó chịu, gần như không thể thở. Nhưng há có là gì so với nỗi đau kia? Bao năm này nàng luôn không dám chìm mình xuống nước...Mà nay cảm giác ấy lại chân thực như vậy, không có chút khác biệt với Thải Viên trì khi đó, với ngày mà mẫu thân cùng đệ đệ vì nàng mà không tiếc sinh mạng của mình.

"Đừng! Mẫu thân, Mẫu thân! Người đừng tiến lại đây, mau quay lại đi. Người mặc kệ Tịnh Nhi đi có được không? Người như vậy, Tịnh Nhi thật sự rất đau...mẫu thân, đệ đệ...." Quân Thư Tịnh muốn dùng chút ý thức còn xót lại mà cố nói chuyện nhưng lại không cách nào mở miệng, nàng muốn mẫu thân được sống, muốn đệ đệ bình bình an an ra đời, hãy chỉ đệ một mình nàng chết đi thôi. Bao năm này, nàng đã hiểu thấu thế nào là cô đơn, là bị vứt bỏ, nàng thật sự cần sống cuộc đời như vậy sao? "Mẫu thân! Đệ đệ! Ta thật sự rất nhớ rất nhớ hai người..." Quân Thư Tịnh ra sức vùng vẫy, nhưng gần như vô dụng, nàng cảm nhận được sự bất lực cùng cực. "Đừng mà...."

Quân Thư Tịnh vô thức ra sức đẩy thân ảnh màu trắng kia, mà cả thể lại gần như vô lực. Nàng chỉ cảm thấy thân mình được một cỗ thân thể cường tráng ôm lấy, kéo nàng lên, sau đó mơ mơ hồ hồ tỉnh lại trên bờ chừng một khắc rồi bất tỉnh nhân sự.

"Thư Tịnh!" "Quân tiểu thư!"

"Hu Hu Thư Tịnh tỷ, mau mở mắt lần nữa nhìn ta có được không?"

Nàng nghe tiếng Thải Hoàn khóc nỉ non bên tai nhưng nàng lại không muốn tỉnh lại, như vậy mẫu thân, đệ đệ khó khăn như vậy mới gặp được, liền sẽ biến mất. Không! Nàng muốn được ở bên họ lâu một chút, tốt nhất là mãi mãi không rời xa. Nàng thực sự không còn muốn trải qua một đời cô đơn không có mục đích đó nữa. Cái gì mà an ổn sống qua ngày, thật sự có ý nghĩa gì sao?

............