Chương 27: Thực Quán

Rất nhanh đám người Quân Thư Tịnh đã đến nơi. Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy một quán ăn rất to, trên các tường và gác mái làm bằng gỗ được chạm khắc cầu kỳ rất đẹp mắt. Bên ngoài treo đầy đèn l*иg đỏ, phía trên đề một chữ Thực. Quán được mở trên một con phố ẩm thực của kinh thành, xung quanh rất nhiều hàng quán, người người qua lại tấp nập. Nhưng nơi này nhìn qua rất nhiều khách nhân ra vào, năng lực cùng danh tiếng nhất định không nhỏ.

“Vào trong thôi! Hai người cũng không cần đợi ở ngoài, cùng vào đi.” Quân Thủ Hòa hào hứng nói.

“Tam công tử, như vậy liệu có ổn không? Dù gì nô tài cũng là thân phận người hầu.” Tiểu Chư đáp. Hắn biết tam gia nhà hắn tính tình tuy phóng đãng nhưng không quá tệ, đặc biệt đối với bọn hắn chưa từng tỏ ra hống hách. Bởi vậy lần đó ở Thanh Túy lâu hắn mới dốc sức liều chết cũng phải cứu Quân Thủ Hòa về. Nhưng cho dù Quân Thủ Hòa không câu nệ tiểu tiết danh phận, chủ tử và nô tài cũng không có giống nhau, trước nay không có chuyện ngồi chung mâm.

“Đây đâu phải ở trong phủ, ta và Tịnh Nhi còn ăn mặc đơn giản như này, nhìn qua không có khác các ngươi là mấy. Tịnh Nhi, muội không để ý chứ?”

“Ta tất nhiên nghĩ giống huynh. Nào, đã đến trước cửa quán người ta rồi còn chần chừ không chịu vào, lại cứ đứng lì ở đây coi chừng lát nữa bị mắng đó. Chúng ta vào trong thôi!

Cả nhóm bốn người bước vào, lập tức có mấy người trong quán bị thu hút nhìn về phía này khiến Quân Thư Tịnh cảm thấy bất an.

“Tam ca xúi quẩy, đi gây chuyện khắp nơi không biết liệu có bị người ta tìm tới trả thù nữa không đây, ta muốn chơi thật thoải mái.” Nàng nhỏ giọng.

“Bọn họ là bị vẻ ngoài tiêu sái của ta thu hút! Cho dù có người tìm đến gây phiền phức thật, ta cũng đảm bảo không để chúng ảnh hưởng đến muội ăn chơi.”

“Coi như ta tin huynh một lần này, ca ca thối.”

Sau đó, bốn người chọn lấy một bàn ở góc phòng ít gây chú ý nhất ngồi xuống, gọi lên mấy món ngon nhất của quán. Mặc dù là buổi sáng nhưng rất nhiều bàn đã kín.

“Ta nói cho các ngươi biết, Thực Quán này so với Thanh Túy lâu đồ ăn còn ngon hơn, không những vậy còn rẻ hơn rất nhiều.”

“Ta biết nơi này, rất nổi tiếng trong dân chúng. Nhưng thường dành cho dân chúng lao động bình thường, quan lại hiển quý không ai đến đây, sao người lại biết nơi này.” Uyển Nhi nói. “Tiểu thư, có mấy lần ta mua đồ ăn về cho người đó, chính là mua ở đây, người còn khen rất ngon.”

“Đúng vậy, rất ngon, sau này chúng ta thường xuyên đến đây ăn cơm được không?” Quân Thư Tịnh cười dịu dàng, tâm trạng của nàng hiện tại rất tốt.

Chẳng mấy chốc tiểu nhị đã dọn lên một bàn đồ ăn, lại mang thêm mấy vò rượu Quế Hoa.

“Cá chép kho tiêu, bánh bao thịt dê, chân giò hầm hạt sen, rượu Quế Hoa do quán tự ủ,…mời các vị thưởng thức.”

“Đa ta, chút bạc này thưởng cho ngươi, vất vả rồi.” Quân Thư Tịnh nói.

Tiểu nhị ngẩn ra chút, nhưng rất nhanh chuyển thành vui mừng, nhận lấy bạc. Hắn vốn đã cảm thấy mấy khách nhân này khí chất bất phàm, tuyệt đối không phải người tầm thường giống hắn, nhưng không ngờ lại ra tay hào phóng như vậy.

Cả đám người ăn uống nói chuyện rất vui vẻ. Uyển Nhi và Tiểu Chư thấy huynh đệ Quân gia vô cùng thoải mái, trong lòng cũng mềm ra, dứt khoát cùng họ sảng khoái ăn chơi. Một bàn đồ ăn vừa rồi đã được dọn xuống, Quân Thủ Hòa tiếp tục gọi thêm mấy món khác nhưng thanh đạm hơn, trong lúc chờ món mới lại nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu. Lúc này, một loạt âm thanh từ ngoài cửa truyền vào, lập tức trong quán tất thảy mọi người đều ngừng lại, im lặng nghe ngóng xem có chuyện gì.

“Là tiếng đóng cửa? Có chuyện gì sao, tiểu nhị!” Một vị khách ngồi phía ngoài nói lớn, vì không gian quán lớn nên cửa cũng được làm bằng gỗ nặng và to, khi đóng mở tạo ra âm thanh không nhỏ. Tất cả mọi người đều trở nên nghi hoặc, quán đang đón khách, vì sao đột nhiên đóng kín.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Khách quan đừng lo lắng, để ta đi xem một chút là sẽ rõ ngay.” Một tiểu nhị trẻ tuổi lên tiếng, cất bước đi ra hướng cửa lớn.

Quân Thư Tịnh cảm thấy chuyện nhất định không đơn giản, rất nhanh nàng phát hiện mấy ống trúc được đưa vào dưới khe cửa lớn và cửa sổ, còn mọi người đều đang ở trong trạng thái tò mò, không chút phòng bị.

“Có mê hương!” Nang nhỏ giọng, tránh đánh rắn động cỏ. Lập tức xung quanh cũng nhanh chóng làm theo, lấy vải mỏng bịt chặt mũi miệng, rồi lại nằm gục xuống, giả bộ ngất đi. Qua một khắc sau, một đám người khoảng mười tên đồng loạt tiến vào, chúng nhìn ai nấy đều đã bất tỉnh thì cười lớn. Bọn chúng ăn mặc không khác gì khách nhân bình thường đến quán ăn thịt uống rượu.

"Ha ha, đúng là đám ngu ngốc, để ta giải quyết dễ dàng. Các ngươi mau chia nhau ra tìm cho ta. Nhớ lấy, An Bình công chúa trên mặt có một vết bớt xấu xí màu đen ở trán, nhất định phải bắt sống nàng ta mang về. Còn lại muốn cướp, muốn gϊếŧ thế nào tùy các ngươi. Dù sao, lát nữa chúng ta cũng nướng chín hết bọn chúng. Ha ha. Mau lên, nơi này đông người không thể ở lại lâu."