"Vi Vi, tối nay muội thật đẹp!"
"Ca thích là tốt rồi!" Lâm Vi Vi nhỏ giọng, càng xấu hổ hơn.
Tim nàng đập thình thịch, hồi hộp vô cùng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bắc Phàm, trông như tân nương đang đợi gả.
"Nếu muội đã tới rồi, vậy chúng ta đi thôi!" Lâm Bắc Phàm đứng dậy ra khỏi nhà.
"Đi? Đi đâu?" Lâm Vi Vi thắc mắc.
Chẳng lẽ Phàm ca có sở thích đặc biệt?
Mặt Lâm Vi Vi càng đỏ hơn!
Lâm Bắc Phàm thần bí nói: "Ta đưa muội đến chỗ này, trong đó có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, chắc chắn sẽ khiến muội giật cả mình. Ta tin chắc chắn muội sẽ rất thích!"
"À!" Lâm Vi Vi thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là ta hiểu nhầm, không thể nói là thất vọng hay thả lỏng.
Lâm Bắc Phàm đưa Lâm Vi Vi đến Thanh Bạch Nhân Gia, quen lối đẩy cửa vào, hai người đến phía sau.
Nơi này có một bóng hình xinh đẹp đang xử lý nguyên liệu.
Lâm Vi Vi vừa thấy bóng dáng xinh đẹp kia đã hâm mộ vô cùng. Đối phương là đại tỷ tỷ chín chắn đầy mị lực, mà nàng bây giờ lại bị người ta coi thành tiểu loli.
Nàng nhìn sang Phàm ca bên cạnh, lòng bỗng dâng trào thấp thỏm.
"Các ngươi đến rồi, ngồi xuống trước đi, sẽ xong ngay!" Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên mỉm cười.
"Phiền ngươi rồi." Lâm Bắc Phàm cười đáp.
Sau đó hắn kéo Lâm Vi Vi đến bàn ngồi xuống.
Lúc này Bạch Thanh Thanh hơi quay sang, thấy hai người thân mật như vậy, trong lòng bỗng có cảm giác không thoải mái.
"Phàm ca, sao ca quen lão bản Thanh Bạch Nhân Gia vậy?" Lâm Vi Vi nhỏ giọng hỏi.
Lòng nàng đầy phòng bị. Chẳng lẽ... Phàm ca đối với nàng ấy...
"Nàng nấu ăn rất ngon, vừa khéo ta có mấy con yêu thú, nên giao cho nàng xử lý." Lâm Bắc Phàm cười: "Đồ ăn nàng nấu rất ngon, lại có công hiệu phi phàm với tu luyện giả, lát nữa muội nhất định phải ăn nhiều chút."
"A, được!" Lâm Vi Vi đáp, cũng không nói thêm nữa.
Lòng nàng thầm thở phào.
Chừng 10 phút sau, cuối cùng thịt yêu thú cũng được chế biến xong, bày lên bàn.
Lâm Bắc Phàm giới thiệu: "Đây là muội muội ta Lâm Vi Vi, là một võ giả thất giai."
Sau đó hắn lại quay sang Lâm Vi Vi giới thiệu: "Nàng là lão bản của Thanh Bạch Nhân Gian, tên Bạch Thanh Thanh, là một đầu bếp vô cùng xuất sắc, đồng thời cũng là một tu luyện giả."
"Chào ngươi, Vi Vi, ca ngươi thường nhắc tới ngươi với ta, nói ngươi là cô muội muội vô cùng nhu thuận hiểu chuyện."
Khóe miệng Lâm Vi Vi hơi nhếch lên, vui vẻ vô cùng.
Thấy ánh mắt đối phương không có ác ý gì, nàng lại thấy thân thiết hơn mấy phần: "Bạch tỷ tỷ, tỷ đẹp quá! Nghe nói đồ ăn tỷ nấu ngon lắm, cuối cùng hôm nay ta cũng có cơ hội thưởng thức!"
Vì thế, ba người ngồi xuống bắt đầu ăn.
Chưa tới một giờ, một con yêu thú đã chui sạch vào bụng ba người. Trong đó, Bạch Thanh Thanh ăn vừa nhanh vừa nhiều, kế tiếp là Lâm Bắc Phàm, cuối cùng mới là Lâm Vi Vi.
"Quá ngon, quá no, quá thoải mái!" Lâm Vi Vi xoa cái bụng bằng phẳng của mình, nấc một tiếng, lại nói: "Ta cảm thấy thực lực tăng lên không ít, thể lực vừa vào thất giai đã ổn định."
"Nếu sau này ngày nào cũng tới đây, không chừng cuối cùng muội có thể đánh vào thập cường." Lâm Bắc Phàm nói.
"Nào có dễ vậy?" Lâm Vi Vi lắc đầu: "Cao thủ quá nhiều, phải vào bát giai trước khi cuộc tranh bá bắt đầu mới ổn! Cảm ơn Phàm ca, cả Bạch tỷ tỷ xinh đẹp nữa!"
Lâm Bắc Phàm xoa đầu nàng theo thói quen.
"Ừ." Bạch Thanh Thanh mỉm cười.
Vì vậy sau đó, ngày nào 12 giờ tối họ cũng đến ăn, ổn định tăng cường sức mạnh.
Đến ngày thứ ba, cuộc nội tuyển đã bắt đầu ghi danh.
Đây là thịnh hội bốn năm mới tổ chức một lần, rất nhiều học viên đến ghi danh, hy vọng có thể bộc lộ tài năng. Rất nhiều người bình thường không thấy ló mặt, nay đều tham gia viện tuyển.
Đã lâu rồi học viện không náo nhiệt như vậy, ngày nào mọi người cũng bàn luận về cuộc thi.
Nào là XX có thể thắng, nào là YY sẽ vào top 100, nào là ZZ chỉ được mã ngoài... v...v, Lâm Bắc Phàm nghe tới chán.
Trong đó, người được khen ngợi nhiều nhất vẫn là thập đại thiên kiêu Phong Vân Bảng, còn cả thiên tài kiếm đạo mới nổi La Thiên Quân.
Thực lực trung bình của bọn họ đều là cửu giai, là mười một người có thực lực mạnh nhất trong lứa thanh niên, đại diện cho tài nghệ cao nhất trong thế hệ thanh niên của Giang Nam học viện.
Vậy nên top mười tuyển thủ mạnh mẽ nhất, chỉ có thể tuyển ra từ trong mười một người này.
Thổ hào Kim Bất Hoán cũng tham gia.
"Kim đồng học, rốt cục trong lòng ngươi nghĩ quẩn cỡ nào mới tham gia thi tuyển?"
Lâm Bắc Phàm nhìn hắn ta với vẻ hết cách: "Phải biết rằng những cuộc thi tuyển đều dựa vào thực lực, không thể sử dụng linh phù, ngươi ngại da trên người mình quá dày, cần người khác gọt bớt sao?"
Sau hai tháng tiêu xài như nước, hiện Kim Bất Hoán đã đạt đến thất giai, miễn cưỡng có thể coi là một tiểu cao thủ, nhưng so với thiên kiêu chân chính, hắn ta còn kém xa.
Quan trọng là gần đây hắn ta đã gây thù khắp nơi, nay không có linh phù hộ thân, lên đó không phải đi chết sao?
Kim Bất Hoán đồng học có vẻ hối hận: "Vốn ta cũng không định đăng ký, nhưng không chịu được người khác giật dây, nổi giận lên, cuối cùng đi ghi danh, hiện tại có hối hận cũng không kịp, giấy trắng mực đen đã rõ ràng rồi."
"Vậy ngươi sẽ thận thua sao?"
Kim Bất Hoán lập tức lắc đầu: "Chắc chắn không, dù Kim Bất Hoán ta có bị đánh chết, ta cũng tuyệt không nhận thua!"
"Kiên cường lắm, ta bội phục ngươi!" Lâm Bắc Phàm giơ ngón cái lên.
"Thật ra ta cảm thấy thua rất mất thể diện, không hợp với hình tượng đại thổ hào của ta." Kim Bất Hoán lập tức đổi sang gương mặt tươi cười.
Lâm Bắc Phàm: "...."
Ta biết ngay chó không đổi được tật ăn phân!
Ngươi kêu đám thùng rỗng kêu to không đi trang bức, vậy khác gì muốn gϊếŧ hắn?
"Vậy nên Lâm đồng học, ngươi nhất định phải giúp ta!" Kim Bất Hoán nước mắt lưng tròng.
"Ta phải giúp ngươi kiểu gì đây?" Lâm Bắc Phàm rất khó xử: "Ta chỉ là một tiểu phù sư biết vẽ chút linh phù thôi, lên sân đồng nghĩa với đi tìm chết!"
"Ngươi không cần lên sân, bán cho ta mấy tấm linh phù là được."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Kim Bất Hoán xoa xoa tay, hai mắt ti hí đầy hy vọng.
Lâm Bắc Phàm ném cho hắn ta một rương đầy linh phù, giận giữ nói: "Đây! Đây là tất cả hàng ta tích trữ được, cho ngươi hết! 1000 vạn, đủ không?"
Hai mắt Kim Bất Hoán sáng lên: "Đủ! Đủ! Ta dùng một thời gian rồi lại đến tìm ngươi!"
Kim Bất Hoán bỏ phóng ra một phòng linh tệ, sau đó ôm linh phù chạy, bởi hắn ta phải chạy về nhà thăng cấp, số linh tệ kia đủ để hắn ta thăng đến bát giai!
Ha ha, Kim Bất Hoán ta quả là người mang thiên mệnh!