Quyển 1 - Chương 27: Chim hoàng yến

Cho dù Hồ Nguyệt có ra sức giãy dụa trốn thoát tới cỡ nào nàng vẫn bị Ảnh Quân ghìm chặt ôm trong lòng.

Tử Lạp không cho Hồ Nguyệt có thời gian chống cự, hắn ta nhanh chóng tới gần nàng tháo ra nút thắt buộc hai đầu bao vải lại với nhau. Sau đó dễ dàng lấy ra khỏi người Hồ Nguyệt cầm trên tay.

Yếu nhược như Hồ Nguyệt chỉ có thể bất lực bị lấy đi đồ vật quan trọng của mình. Đôi mắt nàng tràn ngập nước không buông tha mà nhìn chằm chằm bọc vải.

Thấy không có hy vọng từ phía Tử Lạp, Hồ Nguyệt quay đầu dùng thái độ mềm mỏng đưa tay nắm lấy áo Ảnh Quân, giọng điệu hạ thấp cầu xin:

- Nhϊếp chính vương, dân nữ sai rồi, cầu người trả lại đồ cho dân nữ.

Ảnh Quân nhìn thấy bộ dáng của nàng vì thứ đồ bên trong túi vải bằng lòng hạ thấp sự kiêu ngạo của mình, tâm trạng hắn trở nên cực kỳ không tốt.

Nàng không phải từng rất yêu hắn sao? Bây giờ lại đổi lòng yêu tên nam nhân khác đến như vậy ư

- Tro cốt của Tần Phong sẽ được để trong sơn trang bảo quản, bổn vương không thích nữ nhân của mình suốt ngày ôm thứ của nam nhân khác vào lòng.

Dứt lời Ảnh Quân không quan tâm đến phản ứng của Hồ Nguyệt ra lệnh với Tử Lạp:

- Đưa đồ trở về đi.

- Vâng.

Hồ Nguyệt không dám nói gì nữa, nàng sợ Ảnh Quân phát giận liền hủy đi tro cốt của Tần Phong.

Thấy nữ tử rốt cuộc cũng yên tĩnh, Ảnh Quân mới hài lòng gật đầu vận khinh công rời đi.

Một tháng sau, tại nhϊếp chính vương phủ đặt tại vị trí gần ngay kinh thành cũ nước Sở Tây, hiện tại đổi tên thành Thanh Sở. Vì chiến tranh vừa kết thúc nhϊếp chính vương phải sắp xếp ổn định lại tất cả mọi thứ nên tạm thời xây phủ ở đây. Tuy chỉ là tạm thời nhưng vương phủ có trình độ xa hoa không thua kém bất kỳ nơi nào. Phía trên cổng vương phủ treo một biển tên mạ vàng chữ viết quý khí, đường vào là hoa viên rộng lớn trồng nhiều loại hoa thảo dược hiếm thấy, cột nhà làm bằng gỗ quý chạm khắc tinh xảo.

Kế bên Điện chính nơi làm việc và tiếp khách của nhϊếp chính vương là Viện Hoa Vân, chỗ này dành cho nhϊếp chính vương phi ở nhưng hiện tại nơi đó đã có chủ, điều đặc biệt chính là vị cô nương đó không phải thê tử cưới hỏi đàng hoàng của nhϊếp chính vương gia.

Chỗ nghỉ ngơi của nha hoàn, một đám người tụm lại trò chuyện:

- A Hà ngươi thấy được mặt cô nương ấy rồi, có đẹp không, khiến vương say mê nàng ấy như vậy, tự tay bế vô Hoa Vân Viện.

Các nô tỳ khác cũng đưa mắt tò mò nhìn lên nữ tử tên gọi là A Hà đang ngồi trên giường:

- Đẹp nha, vẻ đẹp vô cùng mỹ lệ, nhưng cô nương đó dù được nhϊếp chính vương bế thì mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ. Đây là chê nhϊếp chính vương sao? Khuôn mặt đó rõ ràng giống hồ ly tinh câu dẫn, còn muốn làm giá.

Mạc Hà càng nói giọng điệu càng cay nghiệt ghen ghét tức giận. Một nô tỳ khác cũng gật đầu hùa theo:

- Hèn gì nhϊếp chính vương ngài ấy sủng cô ta như vậy, đâu để nô tỳ bình thường hầu hạ, nghe bảo đích thân nhϊếp chính vương gia chọn nô tỳ thân cận có võ công hầu hạ đấy. Chậc, còn không cho bất kỳ ai ngoại trừ đám nô tỳ đó tiến vào viện.

Nghe đến thế Mạc Hà càng nghiến răng đố kỵ, nàng ta không phải tỳ nữ bình thường mà là tiểu thư quan quý của nước Sở Tây cũ, nhan sắc xinh đẹp không thua kém ai, phụ mẫu nàng ta vì giữ chức quan nên yêu cầu nàng ta vào phủ câu dẫn nhϊếp chính vương.

Vốn dĩ Mạc Hà tưởng nhϊếp chính vương bị nàng ta hấp dẫn mới đồng ý cho nàng ta vô phủ. Không ngờ là do phụ thân mua chuộc quản sự đưa Mạc Hà vào.

Một tiểu thư lá ngọc cành vàng phải làm công việc của tỳ nữ thấp hèn khiến Mạc Hà chịu không nổi. Nàng ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để tiếp cận nhϊếp chính vương, không ngờ từ khi nữ nhân kia vào cửa, nhϊếp chính vương luôn ở bên ả ta không cho phép ai đυ.ng vào người.

Từng có người ngu xuẩn xuất thân giống Mạc Hà ý đồ dán lên người nhϊếp chính vương lập tức bị đánh chết giữa sân viện cảnh cáo, vậy nên Mạc Hà không dám hành động ngu xuẩn.

Mặc kệ bọn họ đố kỵ đến thế nào cũng không ảnh hưởng được gì đến Hồ Nguyệt.

Viện Hoa Vân, đằng sau phòng ngủ là một phòng bồn tắm riêng rộng lớn, xung quanh được trang trí tỉ mỉ, thành bồn tắm được xây bởi đá phiến thạch anh đắc đỏ. Một nữ nhân cơ thể trần trụi đứng yên một chỗ trong bồn tắm, xung quanh nàng là bốn thị nữ cẩn thận giúp nàng chà lau cơ thể.

- Tiểu thư, chủ tử bảo tối nay sẽ tới sủng ái người, vậy nên người đừng phản kháng vô ích, ngoan ngoãn mặc đồ đợi chủ tử.

Hồ Nguyệt nhắm mắt lại lạnh lùng không lên tiếng đáp lời. Bọn tỳ nữ cũng không nói gì thêm tay chân nhanh lẹ giúp cô nương tắm rửa đến đỡ người lau mình mặc đồ mới đưa nàng quay về giường ngồi xuống.

Lớp vải mỏng tanh mặc lên người Hồ Nguyệt làm ẩn hiện cơ thể bên trong săn chắc vì tập võ nhưng không quá thô to ngược lại thon gầy hoàn mỹ. Trên người nàng vết sẹo khắp nơi qua mấy ngày được Ảnh Quân tỉ mỉ dùng dược liệu quý bảo dưỡng dần dần chỉ còn lại vết hồng mờ. Nhìn qua có một loại mê người hấp dẫn khác.

Đợi xong xuôi hết đám nô tỳ mới hành lễ lui xuống. Hồ Nguyệt đưa mắt nhìn trần giường cười khinh miệt.

Hắn đây là xem nàng như chim hoàng yến nhốt trong l*иg nuôi dưỡng sao? Nếu là lúc trước nàng chắc chắn vui mừng vì được hắn để ý tới nhưng giờ đây nàng thấy đối phương thật ghê tởm.

Vì tránh nàng làm gì đó tổn thương đến hắn thế nên trong phòng đốt hương pha lẫn nhuyễn cân tán khiến nàng không có sức lực làm bất kỳ điều gì cả. Ngay cả sinh hoạt hằng ngày đều là đám nô tỳ của hắn giúp đỡ. Hồ Nguyệt giây phút này căm hận Ảnh Quân đến tận xương tủy.

( Tác giả: Nay cuối tháng nên mình ra chương sớm. )