Quyển 1 - Chương 27: Băng Hồ Cường Sinh

Nàng hết cách, đành viết trước rồi cất đi. Nàng có một dự cảm không tốt, cảm giác như có một chiếc roi đang đuổi theo nàng, ngày hôm qua nàng viết được hẳn sáu nghìn chữ.

“Úi! Sao ngươi lại ở kỳ Trúc Cơ rồi?”

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu kinh hãi của Ngô Lệ Xuân, Thi Thiên Cải nhướng mày, mở cửa nói: “Cách một cánh cửa cũng có thể nhìn thấy sao?”

Ngô Lệ Xuân quả thật không biết nên tỏ vẻ như thế nào, đôi lông mày hình chữ bát từ khi sinh ra đã cao lên: “Tổ tông của ta ơi! Sao cái gì ngươi cũng không biết mà cũng dám…Úi, ngươi mau tự xem đi!”

Nàng lập tức bị người ta kéo đi, cảnh tượng ngoài cửa đập vào mắt Thi Thiên Cải khiến nàng phải mở to mắt ra nhìn.

Cửa phòng nàng nằm ở trên cao có thể quan sát một trấn cổ nhỏ, từ cửa có thể nhìn toàn bộ trấn nhỏ.

Thực ra vào giờ này, sương mù phải tan rồi nhưng hiện giờ, toàn bộ sườn núi dốc đứng đều bị mây mù bao quanh, thi thoảng có vài tia sáng kỳ lạ, giống như cái lò luyện đan.

Hai bên trái phải vách núi đều có một phòng nhỏ giống nàng, đáng nhẽ phải có tu sĩ cưỡi Linh Khí ra cửa, nhưng giờ này họ đều đợi cái gì đó, thấy Thi Thiên Cải đi ra cửa, tất cả đều sôi nổi cười nói:

“Trúc Cơ chỉ tốn mười ngày, trăm năm khó gặp được một lần, chúc mừng chúc mừng!”

“Từ nay về sau đã là Chấp Bút, chúc mừng ngươi chính thức bước lên con đường tu tiên.”

Thi Thiên Cải vội vàng mở miệng nói lời cảm ơn, Ngô Lệ Xuân nói: “Vậy là có thể thuận lợi thăng cấp rồi, mây mù càng nhiều, chứng tỏ nguy hiểm càng lớn, khó khăn càng cao. Ta vừa mới tới thị trấn đã thấy.”

“Không phải ta kêu ngươi đến phân đà tìm hộ pháp đến giúp đỡ thăng cấp sao!”

“Đến khi ngươi lên Trúc Cơ, mỗi lần thăng cấp còn phải hứng chịu lôi kiếp, ngươi không thể tiếp tục như vậy…”

“Biết rồi biết rồi, ta biết ta sai rồi Ngô tỷ tỷ.” Thi Thiên Cải vội vàng lảng sang chuyện khác: “Ngươi tới tìm ta có việc đúng không? Chuyện gì thế?”

“Nhìn thấy ngươi, ta quên hết rồi.” Ngô Lệ Xuân lắc đầu: “Ta muốn nói với ngươi, mấy ngày tới đừng đọc báo…Hôm qua có vài nhà văn vào bình luận ác ý với tiểu thuyết của ngươi, nhất định trên báo sẽ cãi nhau, nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến tinh thần.”

Văn tu tên ‘Băng Hồ Cường Sinh" kia, ở Hoàn Châu cũng có chút tiếng tăm, gió bão bắt đầu nổi lên.

Hắn ta nói như này: “Lòe thiên hạ thôi, quá thô tục.”

“Ta có ăn tờ giấy này rồi ngã xuống, cũng sẽ không thèm liếc nhìn cái loại văn chương chướng mắt này một lần.”