Tạ phủ, Tạ An Bình gian phòng.
Tạ đại thiếu sau khi được Thiên Hương cho uống một loại nước thuốc có tác dụng gây mê liền được người cột chặt vào giường để tránh cử động, ảnh hưởng đến quá trình chữa trị.
Lúc này, Tống lão sư đang cho mọi người lên một khóa như sách giáo khoa vậy giảng dạy về việc phẫu thuật mổ sống trên cơ thể người. Nhìn hắn phong tao mười phần tinh vi thao tác, để ở đây tất cả mọi người đều kinh như gặp thiên nhân.
Chỉ thấy thằng này dùng dao nhỏ rạch nhẹ lớp da của Tạ An Bình ra, sau đó rất cẩn thận bóc tách những bó cơ dọc cột sống ra hai bên, vô cùng đơn giản liền để lộ mấy đốt sống cổ rõ rõ ràng ràng thể hiện ra trước mặt chúng nhân.
Đến tận đây mọi người mới nhìn rõ, trên cột sống cổ của Tạ An Bình như đang bị một lớp mạng nhện bao phủ vậy, nhìn qua cực kỳ ghê người.
Toàn bộ quá trình, con này cổ trùng cũng không hề bị cắt vào, thậm chí nó còn không chút phát hiện, hơn nữa lượng máu lại chảy ra cực kỳ ít. Phần này kỹ thuật để dù là học rộng biết nhiều như Thánh Nữ đại nhân cũng phải trợn mắt há mồm, bội phục đến ngũ thể đầu địa.
Mỗ tiện nhân vậy tất nhiên cực kỳ đắc ý, nhưng mặt ngoài vẫn là làm ra vẻ vân đạm phong khinh, giống như đã đem nan đề tất cả giải quyết, còn lại mấy việc đơn giản thì giao cho lũ nông cạn học trò thực hành:
“Tiểu nha đầu, giờ đến lượt ngươi. Mạnh dạn làm, có bản thiếu ở đây thì không cần lo lắng gì cả.”
Thiên Hương:....
Có lẽ vừa rồi đã bị Tống gia mấy phen kỹ thuật triệt để chinh phục từ thể xác cho đến linh hồn, nha đầu này hiếm thấy không cự cãi cùng hắn. Lúc này liền ngoan ngoãn từ trong người lấy ra một bình nhỏ rồi đổ ra mấy hạt đan dược màu trắng đυ.c.
Tùy ý chọn lấy một hạt, Tiểu ớt cay đem nó đặt vào chỗ miệng vết mổ, xong xuôi rồi mới quay sang Tống Khuyết tán dương:
“Tống tặc, không ngờ nha! Tiểu tử ngươi lần nữa để bản cô nương lau mắt mà nhìn.”
Tính tình thanh đạm không màng danh lợi Tống đại quan nhân nghe nàng khen sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là nhàn nhạt lắc đầu:
“Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi! Thứ này là gì?”
“Hừ hừ...”
Rất không quen nhìn tiện nhân kia tinh tướng Thiên Hương hừ lạnh mấy tiếng tỏ vẻ bất mãn sau mới bắt đầu cho mọi người giải thích.
“Nó gọi Bồi Tủy Đan, một loại đan dược có tác dụng trợ giúp Lục giai võ giả tiến hành luyện tủy. Nhưng đồng thời, trong này có mấy vị thuốc mà Thực Tủy Tiêu Hồn Cổ cực kỳ yêu thích.
Bởi vì tiểu gia hỏa này đã ăn sâu bén rễ vào người nạn nhân, nếu như mạnh mẽ đem nó lột ra vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến ký chủ, thậm chí gây ra đột tử. Chính vì vậy ta đang dùng này đan như một loại mồi nhử dẫn để dụ nó ra ngoài. Hiện chúng ta cứ chờ đợi là được.”
Nghe thế, mọi người đều nín thở theo dõi Tạ An Bình vết thương xem có gì biến hóa.
Chỉ thấy, vốn đang bám lên cổ hắn đám mạng nhện đen kia như nhận lấy cái gì kí©h thí©ɧ liền sôi trào sống lại. Giống như bạch tuộc vậy vươn ra những cái xúc tua đâm thẳng vào trong Bồi Tủy Đan, dần dần càng ngày càng nhiều, đến khi đan dược này đều biến thành màu đen, Thiên Hương mới cẩn thận đem nó nhấc lên bỏ ra một lọ sứ đóng kín rồi tiếp tục thay một viên đan dược khác vào.
Cứ như thế 4 lần, đợi đến khi viên Bồi Tủy Đan cuối cùng màu sắc không còn thay đổi nữa. Nha đầu này mới mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu:
“Đã được rồi, trong người hắn đã không còn Thực Tủy Tiêu Hồn Cổ. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, bây giờ có thể tỉnh lại hay không vậy phải xem vào hắn.”
Cái này phải xem vào Tống gia!
Tống Thần y vô cùng cao điệu khẳng định:
“Chỉ cần còn một hơi, ta là sẽ có biện pháp đem người cứu lại. Tạ tiền bối ngươi yên tâm, không được mấy ngày ngươi sẽ nhìn thấy Tạ huynh tỉnh lại.”
Hôm nay được chứng kiến 2 vị này thần hồ kỳ kỹ, lão Tạ trong nội tâm đối với hắn lời nói là tất tin không ngờ. Vị này thiết huyết nam nhân lúc này cũng không nhịn được mắt hổ rưng rưng chắp tay bái dài:
“Cám ơn! Cám ơn Sửu Nhi cô nương! Cám ơn Tống công tử, không, phải là cám ơn lão bản. Ngài cứu An Bình chính là đối với toàn bộ Tạ gia có tái tạo chi ân, Tạ Huyền trọn đời trọn kiếp cũng không bao giờ quên.”
Gặp lão đầu đã bắt đầu ăn nói lộn xộn, Tống Khuyết cười rộ lên:
“Ha ha, Tạ tiền bối không cần vội vàng như thế. Đợi Tạ huynh tỉnh lại, mọi người tâm tình vui vẻ chúng ta lại nói chuyện này không muộn. Bây giờ ta còn cần phải cho hắn liệu thương để hắn mau khôi phục.”
“Đúng đúng, phải làm phiền ngài rồi!” - Tạ Huyền cười như hoa cúc, trong giọng nói cũng đã bắt đầu dùng đến kính ngữ.
Tống gia cũng không tiếp tục già mồm sửa nữa, vì lão đầu này về dưới trướng mình đã là việc sớm hay muộn.
Đợi mọi người lui ra hắn mới lần nữa bắt đầu cho Tạ An Bình rửa vết thương, khâu lại, châm cứu truyền năng lượng trợ giúp khôi phục. Bận bịu một hồi, công việc cứu trị hôm nay mới tính là hoàn công.
Nhìn vị này nhân huynh sinh mệnh dấu hiệu ổn định, Tống Khuyết quay sang lão Tạ dặn dò:
“Cho người cẩn thận chăm sóc, có gì bất thường lập tức gọi ta. Mỗi ngày ta sẽ cho hắn châm cứu 2 lần, tối đa 3 ngày Tạ huynh là sẽ có thể tỉnh lại. Trong 3 ngày này còn phiền Tạ tiền bối giúp chúng ta thu xếp mấy gian phòng ở đây để tiện bề làm việc.”
“Đó là, đó là! Xin mời chư vị đi theo ta.”
Kêu lên hạ nhân trông nom thiếu gia đồng thời báo tin mừng cho phu nhân. Tạ Huyền liền đích thân dẫn mấy người đi an trí cẩn thận. Còn không quên dặn dò người chuẩn bị đại tiệc, bữa nay là nhất định phải tận tình chiêu đãi bọn họ Tạ gia ân nhân.
…..
Tiếp đó 3 ngày, Tống Khuyết đoàn người liền yên tâm ở lại An Bình Tiêu Cục.
Ngày ngày dẫn Thải Hồng mấy nữ đi thăm thú Nghi Thanh Thành, thuận tiện thì bớt chút thời gian cho Tạ công tử liệu thương. Cuộc sống vô cùng dễ chịu.
Mỗi buổi sáng sớm cùng tối trước khi ăn thằng này lại cùng lão Tạ làm lên mấy trận, cho nhau ấn chứng đao pháp tâm đắc.
Tạ An Bình ngày hôm trước đã không phụ kỳ vọng của mọi người tỉnh lại rồi. Tuy còn rất yếu, nhưng được cái thần trí vẫn giữ được minh mẫn, cái này để lão Tạ vợ chồng quả thực mừng như điên. Cũng không quản ngại ngùng, cả nhà 3 người khi đó liền ôm nhau sung sướиɠ khóc lớn một hồi, hệt như lũ trẻ vậy.
Ngay sau đó tất nhiên là đối với mỗ vị Thần y thiên ân vạn tạ, Tạ Huyền càng là không nói hai lời đương trường bày tỏ hiệu trung, bản thân gia truyền võ học Phích Lịch Đao cũng lập tức hai tay dâng lên, không chút nào do dự hối hận.
Hắn thái độ như vậy tất nhiên để Tống gia cực độ hài lòng, có qua có lại việc chữa trị cho lão đầu nhi tử cũng càng thêm dùng sức. Tuy Tạ An Bình đã tỉnh nhưng vẫn tận tâm ở lại thêm một ngày nữa để liệu thương cho vị huynh đệ này.
Tận dụng thời gian đó, Tống đại quan nhân cũng không thiếu tìm đến Tạ Huyền học hỏi võ công. Lão Tạ làm Nhất lưu cao thủ, cuộc đời lại nhiều năm tẩm da^ʍ với đao đạo, những kinh nghiệm này đủ để hắn được lợi không nhỏ.
Mãi đến ngày thứ 4, cố gắng giữ chân đoàn người ở lại dùng ngọ yến sau, Ta gia 3 người mới tiếc nuối tiễn biệt Tống Khuyết bọn họ trở về Thanh Hà. Sau đó 2 tuần, đợi thu xếp ổn thoả sản nghiệp bên này, Tạ An Bình sức khoẻ cũng khá hơn thì bọn họ sẽ lập tức dọn nhà dời qua sau.
Tất nhiên An Bình Tiêu Cục cũng sẽ không bỏ không, đây sẽ trở thành Thuận Phong Tiêu Cục một chi nhánh, do mấy vị tử trung thuộc hạ của Tạ Huyền tạm đứng ra quản lý. Những người này gia thuộc tất cả ở tại Nghi Thanh, không quá muốn chuyển đi, việc sắp xếp thế này cũng là hợp lý.
Nói chung lần này một chuyến là giai đại vui mừng, tất cả mọi người ai cũng có thu hoạch.
……
Dương Nam,
Trên quan đạo nối thẳng giữa hai quận Nghi Thanh và Dương Nam, có mấy chiếc xe ngựa đang chậm rãi khởi hành.
Nhìn cái này từng giá xe ngựa cái nào cái đấy to lớn hoành tráng, xung quanh lại không thiếu tay đao tay kiếm võ giả nghiêm mật bảo vệ mở đường, hiển nhiên người bên trong thân phận không đơn giản.
Chính là Nguyệt Khuyết Các Tống Các chủ một đoàn người.
Vốn theo kế hoạch buổi sáng khởi hành, đến giờ này Tống gia dù chưa về đến nhà thì cũng đã phải tiến về Linh Giang địa phận. Làm sao lão Tạ thịnh tình không thể từ chối, chậm trễ mất một buổi sáng thời gian nên trời đã tối rồi, bọn họ vẫn còn đang rong ruổi trên đường đây.
Hỏi người dẫn đường được biết, còn đi khoảng 2 canh giờ nữa sẽ về đến nhà. Chính vì thế hắn đành tặc lưỡi cho tiếp tục chạy rồi, sẽ không tá túc dọc đường nữa.
Dù sao mệt cũng chỉ là mấy huynh đệ hộ vệ, Tống tiện nhân còn là đang nhàn nhã nằm trong xe cùng mỹ tì trò chuyện, cực kỳ thích ý.
Lúc này, đang hưởng thụ a Mật tự tay bóc miếng quýt, Tống Khuyết tươi vui sắc mặt bỗng nhiên không dấu hiệu khẽ nhíu lại.
“Thiếu gia, là quýt quá chua sao?” - Dương Mật vẫn luôn chú ý quan sát chủ nhân, thấy vậy vội vàng quan tâm hỏi.
“Ha ha, không phải! A Mật cho ta ăn gì ta cũng thấy ngon. Chỉ là vừa rồi bản thiếu nghĩ đến một việc quên chưa làm, nhưng không mấy quan trọng, không cần lo lắng.”
Nghe Tống đại quan nhân giải thích, tiểu nha đầu này mới vui lên, hai mắt cười híp thành nguyệt nha tiếp tục cho thằng này tách vài múi nữa.
Mỗ tiện nhân vậy tất nhiên không có từ chối đạo lý, cơm đến há mồm, tìm tư thế càng thêm thoải mái dựa vào Thải Hồng ở đằng sau để nàng thay mình vuốt trán.
“Cứu mạng!”
Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng gào tê tâm liệt phế, để bên này mấy người hết thảy dồn dập biến sắc.
“Thiếu gia! Ngoài kia có người cầu cứu, chúng ta có hay không ra tay giúp đỡ?”
“Kêu cứu? Làm sao bản thiếu không nghe thấy? Các ngươi chớ lầm tưởng rồi, đó chỉ là tiếng thú rống thôi. Tiếp tục lên đường đi!”
Mọi người: ….
Dương Mật, Dương Tử mấy tiểu còn cảm thấy không đành lòng, hai mắt chớp chớp đáng thương nhìn hắn muốn cầu xin thiếu gia ra tay. Nhưng làm sao các nàng chủ nhân vốn là loại đại ma đầu lòng dạ sắt đá, thằng này liền làm làm bộ cái gì cũng không thấy tục nhắm mắt dưỡng thần.
Không có hắn ý chỉ, vậy những người khác tất nhiên sẽ không loạn động.
Đoàn xe cứ vậy tiếp tục lầm lũi lên đường.