- Không cần tiền. - Cố Vãn Ngâm vẻ mặt ôn hoà mà nói. - Trên người của quý khách có bất luận loại vật phẩm gì thì ở khách sạn của chúng tôi cũng đều có thể quy đổi thành tích phân. Quý khách chỉ cần có mười tích phân thì đã có thể thuê phòng ở đây một đêm.
- Loại vật phẩm nào cũng có thể đổi chứ? - Thiếu nữ thật cẩn thận hỏi.
- Đúng vậy.
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, đưa tay vào túi áo trên, lấy ra non nửa khúc xúc xích.
Đây vốn là thức ăn mà cô ta để dành cho ngày mai.
Nhưng là cái khách sạn này thật sự quá thần kỳ, tang thi quả thật đều không thể tiến vào!
Cho nên cô ta nguyện ý thử một lần.
Cố Vãn Ngâm đẩy máy móc về phía trước, nói:
- Đặt lên trên này.
Thiếu nữ liếʍ liếʍ môi, có chút không nỡ mà đem xúc xích đặt lên trên chiếc máy.
Điều khiến cô kinh ngạc chính là, xúc xích thế mà chậm rãi biến mất!
Sau đó, một tấm card xuất hiện ở trên mặt của chiếc máy kia.
Cô ta cầm lấy xem thì thấy, trên tấm card viết tên của cô ta, còn mặt còn lại thì ghi một ít tin tức.
Tên họ: Đổng Duyệt.
Phòng thuê: 201.
Phí thuê phòng: 10 tích phân một ngày.
Số tích phân đưa trước: 6.
Đổng Duyệt đem tấm card đưa qua cho Cố Vãn Ngâm xem:
- Chị, chị xem cái này…
Cố Vãn Ngâm vươn người đến nhìn thoáng qua, có chút tiếc nuối mà nói:
- Còn chưa đủ số tích phân để thuê phòng một ngày, trên người của quý khách còn có thứ khác sao?
Đổng Duyệt do dự một chút, lại móc ra một cái khăn tay bẩn thỉu:
- Cái này được không?
Cô ta vốn dĩ hơi xấu hổ khi lấy ra chiếc khăn tay bẩn như vậy, nhưng là hết cách rồi…
Cố Vãn Ngâm cười nói:
- Thử xem.
Đổng Duyệt đem khăn tay thả lên trên chiếc máy. Sau đó cúi đầu xuống nhìn tấm card kia thì thấy, số tích phân mà cô có đã trở thành con số mười một rồi. Cố Vãn Ngâm bèn nói:
- Bây giờ thì quý khách đã có thể thuê phòng. Quý khách có muốn vào ở luôn không?
- Muốn! - Đổng Duyệt vội vàng gật gật đầu.
- Được, hiện tại là buổi chiều 3 giờ 42 phút, ngày mai buổi chiều 3 giờ 42 phút sẽ trả phòng.
Nếu không thể trả phòng đúng thời hạn thì sẽ như thế nào?
Lời này Đổng Duyệt không dám hỏi ra miệng, nhưng cô ta bỗng cảm thấy nếu không thể trả phòng đúng thời hạn thì chắc chắn sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Dù sao thì một người có thể ở thời mạt thế này mở ra một khách sạn lớn như vậy, còn có thể chống đỡ được với tang thi, thì chủ của khách sạn chắc chắn không phải người tầm thường!
Lúc này, Coca cùng Hamburger nắm tay chạy tới.
- Chị, chị! Bọn em… Ủa, chị này là ai vậy?
Từ nãy tới giờ hai anh em bọn họ vừa mới ở trong phòng xem TV. Dù sao lúc này cũng là mạt thế, chắc chắn không có chương trình gì mới để xem, nhưng trước kia vận còn lưu một ít phim truyền hình điện ảnh, tổng nghệ manga anime gì đó, có thể xem lại trên TV. Hai đứa nhóc xem thỏa thuê rồi mới chạy đến tìm chị. Cố Vãn Ngâm nhìn hai đứa nhóc, chớp mắt vài cái, giới thiệu:
- Coca, Hamburger, hai đứa tới vừa đúng lúc, đây là vị khách đầu tiên đến thuê phòng khách sạn của chúng ta.
Mấy ngày nay Cố Vãn Ngâm đã nói cho hai nhóc con biết, bọn họ phải kinh doanh khách sạn. Hai nhóc con tức khắc bừng tỉnh đại ngộ. Hamburger còn chạy đến trước mặt Đổng Duyệt, cười tủm tỉm mà nói:
- Chào chị khách, hoan nghênh chị!
Hamburger lớn lên đặc biệt đáng yêu, tuy rằng bị tr·a t·ấn trong thời mạt thế đã hơn một năm nên có hơi gầy yếu, nhưng bởi vì mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, cho nên tinh thần trạng thái khôi phục một ít, xinh xắn như tinh linh
Đổng Duyệt bị sự đáng yêu của Hamburger làm cho trái tim mềm nhũn. Cô ta thậm chí còn có xúc động muốn nựng nịu cô bé vài cái, nhưng lại sợ hành vi ấy quá đường đột, hơn nữa trên người của cô dính đầy bùn đất, không đủ sạch sẽ, không nên chạm vào con gái nhà người ta. Cố Vãn Ngâm kịp thời cất tiếng:
- Đi, chúng ta cùng nhau đưa vị khách đầu tiên đến nhận phòng đi.
- Vâng ạ.
Thế là Cố Vãn Ngâm cùng hai đứa nhóc đưa Đổng Duyệt đi sang cầu thang bộ để lên lầu hai. Bởi vì thang máy ở nơi này vẫn chưa thể sử dụng được. Có lẽ bởi vì Cố Vãn Ngâm vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ tương ứng để kích hoạt thang máy.
Lúc bước lên cầu thang, Cố Vãn Ngâm chợt nghe thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, đạt được khen thưởng: mở phòng 202, phòng cho khách thuê, số lượng bánh mì không giới hạn.]Trong lòng Cố Vãn Ngâm ngay lập tức vui vẻ.
Xem ra sau này bọn họ không cần phải ăn mì gói thường xuyên nữa rồi. Thỉnh thoảng có thể thay đổi bằng bánh mì.
Khi đến trước cửa phòng 201, mọi người thấy cửa phòng đang khóa kín. Cố Vãn Ngâm hướng về phía Đổng Duyệt giải thích:
- Chỉ có tấm card trong tay của quý khách là có thể mở được cửa phòng này. Ngay cả tôi cũng không thể tự ý vào trong phòng của quý khách. Dĩ nhiên, quý khách không thể dựa vào điều này để làm ra bất cứ hành động gì không thích hợp, càng không thể làm hư hỏng bất cứ thứ gì trong phòng, nếu không khách sạn sẽ ngay lập tức trục xuất quý khách ra bên ngoài. Ngoài ra, vật dụng trong phòng nếu có vơi bớt sau khi sử dụng thì có thể bổ sung, nhưng điểm tích phân sẽ bị khấu trừ, cho nên mong là quý khách sử dụng cẩn thận, bảo quản thật tốt.