Chương 50

Tô Vạn Hà vừa nghe lời này, run rẩy chỉ tay vào Trương Đại Thành mà nói không nên lời.

“Cha, nương, gia gia?” Bên phải, một cánh cửa gỗ mở ra.

Tô Diệu vốn dĩ ở trong bếp rửa bát, nghe thấy trong viện có động tĩnh, cho rằng lại là bà bà luyện mồm mép, không nghĩ ra ngoài lại gặp cha nương mình, mà vốn họ đã về nhà từ giữa trưa.

Gầy.

Tô Điềm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Diệu.

Trước khi lấy chồng, dáng vẻ Tô Diệu còn có chút mập mạp như trẻ con mà hiện giờ hai má nàng đều hóp lại. Đôi mắt ngày càng to đến dọa người, dường như chiếm cả một phần hai khuôn mặt, chỉ là đôi mắt từ vốn linh động ngây thơ mà giờ đây đã chết lặng, chỉ khi nhìn thấy người nhà mới ẩn ẩn trong đó tia sáng.

Tô Diệu mặc một bộ quần áo vải thô hơi mỏng trên người, hai tay đều thu vào trong cổ tay áo, dường như chỉ cần một cơn gió thổi đến cũng có thể đốn ngã nàng.

Tô Diệu tựa hồ suy nghĩ muốn nói cái gì đấy, bờ môi mỏng không huyết sắc run run, lại không nói nổi ra lời.

“Đại tỷ!”

Tô Điềm buông tay đỡ lấy Ngô Phân ra, bước nhanh đến trước mặt Tô Diệu, dắt tay nàng: “Sao người lại gầy như này?”

Con mắt trống rỗng của Tô Điềm chuyển động, nhìn Tô Điềm : “ Tiểu… Điềm… Điềm nhi?”

Tô Văn Tổ nhìn thấy dáng vẻ tỷ tỷ cùng mình lớn lên thành ra thế này, rốt cuộc nhịn không được, một tay đấm vào mặt Trương Đại Thành: “Trương Đại Thành, sao ngươi dám đối xử với tỷ ta như vậy?”

Trương Đại Thành đột nhiên không kịp phòng bị đã bị ăn một quả đấm vào mặt, bước chân lùi lại vài nhịp.

“A!!” Hà nhị Hoa vừa thấy con mình bị đánh, liền nhảy bổ tới, đem Trương Đại Thành bảo hộ sau lưng mình.

“Đối xử với nàng như thế nào? Nhà chúng ta có lỗi với nàng chỗ nào! Con ta cung cấp cho nàng ta cái ăn cái mặc! Nàng ngược lại thì tốt quá! Đã vào cửa hơn một năm mà bụng vẫn không có động tĩnh! Trương gia ta thật sự là gặp vận đen tám đời! Cưới dâu vào cửa còn không đẻ được như gà mái!”

Hà Nhị Hoa nằm vạ trên mặt đất mà vừa khóc vừa gào, nhanh chóng có một đám người nghe được động tĩnh đang vây xem ngoài cửa.

Trương Đại Thành xoa xoa cằm, vẻ mặt khıêυ khí©h: “Cũng chỉ phải làm rửa bát, quét dọn, cho gà ăn thôi mà? Vợ nhà ai mà chẳng làm việc nhà, mà nhà ngươi lại la lối nhiều đến thế.”

Tô Điềm một phen vạch tay áo của Tô Diệu lên: “Thế này là ngươi nói tỷ ấy chỉ rửa bát, cho gà ăn thôi sao?”