Chương 4: Kiểu Chết Đa Dạng Của Người Xuyên Không!

Giống như loài người ăn bánh quẩy vậy.

Thấy cảnh tượng máu me này, sắc mặt Vương Bình trắng bệch, dạ dày cũng không thoải mái.

Trần Khang này thảm quá rồi.

Trong group chat, mọi người cũng đã xem xong video, từng người đều bắt đầu than thở.

Ngô Quân (20): “Quá thảm, thật sự là quá thảm, vậy mà xuyên không thẳng đến trước mặt zombie biến dị, bị ăn như bánh quẩy rồi.”

Lưu Mai (15): “Đây chính là tính nguy hiểm của xuyên không… Thế giới xuyên không và địa điểm xuyên không hoàn toàn là ngẫu nhiên, liệu có chết hay không phải xem vận may. Rõ ràng vận may của người mới Trần Khang này không được tốt, hẳn là tệ đến đáng thương.”

Trương Hổ (5): “Xem ra group này muốn gom đủ mười người sống, từ đó mở khóa chức năng nhiệm vụ đoàn thể, không biết phải mất bao lâu.”

Phương Vân (3): “Hơ, thật ra ta cảm thấy không mở khóa chức năng nhiệm vụ đoàn thể khá tốt. Với cái tính xấu của group chat này, nhiệm vụ đoàn thể chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận cái là sẽ khiến chúng ta chết tươi.”

Ngô Quân (20): “Nói có lý. Nhưng mà, mặc dù tỷ lệ tử vong rất cao, nhưng gom đủ mười người cũng là chuyện sớm muộn, không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, nếu không hao tổn tinh thần, rất mệt đấy.”

Lưu Mai (15): “Ngô Quân nói đúng, nghĩ nhiều như vậy không có ý nghĩa gì, phó mặc số phận là được rồi. Cho nên người mới, cố gắng sống sót đi, đừng thảm giống như đồng bào người xuyên không khác.”

Vương Bình (66): “Ta cố gắng… cười khổ.jpg.”

Vương Bình hơi bất đắc dĩ.

Xuyên không không có vừa đáp đất đã bị đào thải, chỉ là bắt đầu.

Tiếp theo, hắn còn phải đảm bảo bản thân có thể sống yên ổn trong một thời gian.

Cho dù sống sót, đợi nhiệm vụ đoàn thể mở khóa, còn không biết là tình huống gì.

Thái Vĩnh Long (1): “Người mới lần này, hơi thảm nha.”

Đột nhiên, một tin nhắn trò chuyện bỗng xuất hiện trong group chat, khiến người trong group đều sửng sốt, ngay sau đó đã bắt đầu náo nhiệt.

Ngô Quân (20): “Ế, đại lão Thái Vĩnh Long vậy mà ngoi lên rồi, mau mau quỳ liếʍ.”



Trương Hổ (5): “Lặng lẽ nhìn trộm màn hình, nhân tiện ngưỡng mộ đại lão.”

Lưu Mai (15): “Ế, sao Thái ca có thời gian ngoi lên, không phải ngươi đang chuẩn bị cho thi đấu nội môn à?”

Phương Vân (3): “Còn cần nói, chắc chắn là Thái ca đã kết thúc bế quan, thực lực tăng mạnh, không cần chuẩn bị thêm nữa rồi.”

Thái Vĩnh Long (1): “Kết thúc bế quan là thật, thực lực tăng mạnh cũng là thật, nhưng nếu nói nắm chắc, thật ra cũng không nhiều lắm. o(* ̄︶ ̄*)o”

Phương Vân (3): “Lại bắt đầu rồi đúng không? Thái ca, ngươi không thể đổi cách khác để làm ra vẻ sao? Không nhiều lắm, là chỉ nắm chắc chín mươi phần trăm nhỉ. (╯‵□′)╯︵┻━┻”

Thái Vĩnh Long (1): “Nhỏ rồi, tầm nhìn nhỏ rồi. Lần này ta đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh thất trọng, còn tu luyện Địa Sát công đến bát giai, chiến lực trực tiếp đuổi sát Tiên Thiên cảnh đại viên mãn bình thường. Đoạt giải nhất, không nói nắm chắc trăm phần trăm, nhưng chín chín phần trăm thì vẫn có.”

Phương Vân (3): “???”

Ngô Quân (20): “Hay lắm, đại lão ra vẻ đúng là càng ngày càng thành thạo rồi.”

Lưu Mai (15): “Tiểu nữ tử khϊếp sợ, chỉ có thể quỳ bái, ╰(*°▽°*)╯.”

Trương Hổ (5): “Thủ phạm ra vẻ, husky khinh bỉ.jpg.”

Thái Vĩnh Long (1): “Hổ Tử, ngươi vừa mới nói gì?”

Thành viên group Trương Hổ (5) đã thu hồi một tin nhắn.

Trương Hổ (5): “Anh, ta không nói gì hết.”

Vương Bình (66): “Tên này được, chân thật như vậy sao…?”

Phương Vân (3): “Ở trước mặt đại lão, có thể không chân thật à? Dù sao Tiên Thiên cảnh của thế giới huyền huyễn có thể dễ dàng hủy diệt một con phố. Thiên tài Tiên Thiên cảnh giống Thái ca, dùng toàn lực hủy diệt một ngọn núi nhỏ chắc không thành vấn đề.”

Thái Vĩnh Long (1): “Cũng tạm thôi, Tiên Thiên cảnh chỉ là bước vào ngưỡng cửa tu luyện chân chính thôi. Mà Tiểu Vân, ngươi đến cảnh giới gì rồi?”

Phương Vân (3): “Vừa đến Tiên Thiên cảnh, oán hận.jpg.”

Thái Vĩnh Long (1): “Ế, ngươi cũng là Tiên Thiên cảnh rồi à, chúc mừng chúc mừng nha, hổ mập cười to.jpg.”



Phương Vân (3): “ĐM ta…”

Vương Bình (66): “Ơ, đều là Tiên Thiên cảnh, sao phản ứng của đại lão Phương Vân lớn như vậy?”

Phương Vân (3): “…”

Ngô Quân (20): “Vương Bình, hình như ngươi quên rồi, Phương ca chỉ là thế giới đê võ, Thái ca là thế giới huyền huyễn. Mặc dù hai người đều là Tiên Thiên cảnh, nhưng lại là chênh lệch lớn như đầu ngón tay với sông núi, cười đểu.jpg.”

Vương Bình (66): “Được rồi…”

Ánh mắt của Vương Bình cũng trở nên kỳ quái.

Hắn suýt nữa quên mất Phương Vân từng tự tiết lộ hắn xuyên không đến thế giới võ hiệp.

Thế giới võ hiệp rõ ràng không thể so với thế giới huyền huyễn. Mặc dù cảnh giới của hai bên đều gọi là Tiên Thiên cảnh, nhưng chắc chỉ có tên gọi giống nhau, lại có khác biệt về bản chất.

Đương nhiên, thế giới võ hiệp cũng có phân chia đê võ, trung võ, cao võ. Thế giới cao võ rất mạnh.

Phương Vân (3): “Không nói nữa, tâm thái sụp đổ rồi, hủy diệt đi.”

Thái Vĩnh Long (1): “Được rồi, không đùa ngươi nữa. Mà người mới này, ngươi đã nhận bàn tay vàng chưa? So với spam vô nghĩa ở trong group, còn không bằng mau chóng nhận bàn tay vàng, sau đó tìm chỗ an toàn sống tạm trưởng thành. Sau khi xuyên không, nguy hiểm chỗ nào cũng có, có thể lúc ngươi phân tâm spam, đã bị thứ kỳ quái gì tập kích, sau đó trực tiếp chết tươi rồi.”

Vương Bình (66): “Ơ, cảm ơn Thái ca nhắc nhở. Mà làm sao nhận bàn tay vàng vậy?”

Thái Vĩnh Long (1): “Ở trang chức năng của group chat tìm mục nhận bàn tay vàng, sau đó chọn xác nhận. Theo kinh nghiệm của ta, đa số bàn tay vàng đều thuộc loại có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng cũng có bàn tay vàng rất tốt, chúc ngươi may mắn.”

Vương Bình (66): “Ừ ừ, mượn lời tốt lành của đại lão.”

Vương Bình mong chờ mở trang chức năng của group chat ra, rất nhanh đã nhìn thấy mục rút ra bàn tay vàng, lựa chọn xác nhận.

Sau đó, một hồ nước thần kỳ xuất hiện, bên trong có rất nhiều bình nổi lềnh bềnh.

Thấy cảnh này, trong lòng Vương Bình hơi hiểu ra.

Trong những bình nổi lềnh bềnh này có lẽ chính là bàn tay vàng khác nhau, có thể chọn trúng bàn tay vàng gì, đều phải xem vận may và ánh mắt của bản thân.