___
Cố Ánh Liễu trục tiếp vứt bái thϊếp sang một bên.
Nếu mục đích của Hoắc Trừng là cầu hoà thì y có thể xem xét, còn nói chuyện trời đất thì khoải.
Y không cảm thấy mình và Hoắc Trừng có chuyện mà tâm sự.
Binh lính trên thành Thịnh Kinh nghiêm túc, thoạt nhìn không có ý định xuất kích.
Cố Ánh Liễu không ngạc nhiên. Nếu Dung Nhứ và Hoắc Trừng thật sự ra khỏi thành nghênh chiến, y sẽ nghi ngờ có phải bọn họ còn có đội quân khác sau lưng không.
Thành Thịnh Kinh dễ thủ khó công, bên ngoài có hàng phòng thủ là kênh rạch sâu hoắm, độ rộng hàng trăm thước. Trong thành lương thực đầy đủ, không ra khỏi cửa thành cũng có thể nuôi sống dân cư trong ba năm.
Dung Tích và Hoắc Trừng ở trong thành Thịnh Kinh, càng kéo dài thời gian càng suy yếu sĩ khí, nhìn chuẩn thời cơ để công phá mới là thượng sách.
Dù sao ngoại trừ đã chiếm được Thịnh Kinh, Dung Tích và Hoắc Trừng cũng không còn ưu thế gì khác.
Y có thể cắm trại ngoài thành Thịnh Kinh xử lý sự vụ của huyện phủ, nhân tiện thao luyện binh lính, còn bên trong hai vị kia thế nào mặc kệ.
Nhưng binh lực cũng đã tập kết xong, chiến tranh vẫn phải đánh.
Cố Ánh Liễu thân khoác chiến giáp, giằng co với Hoắc Trừng dưới thành, "Hoắc Trừng, hấp hối giãy giụa vô ích, thúc thủ chịu trói còn có thể lưu lại mạng."
Ánh mặt trời nóng bỏng, gió thổi cờ xí bay phất phới.
Hoắc Trừng mặc một bộ hồng bào, tóc đen buộc cao, đứng trên tường thành, không biết đang suy nghĩ cái gì
Cố Ánh Liễu cho rằng hắn sẽ không mở miệng, âm thanh của thanh niên từ trên thành cao truyền xuống.
"Cố Ánh Liễu, vì sao không nhận bái thϊếp của ta?"
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Hoắc tướng quân, ngài nói như vậy giống như chúng ta còn có tình cảm ngày xưa."
Y và Hoắc Trừng xác thật có một đoạn thời gian cũng được coi là tình nghĩa "thanh mai trúc mã", hai nhà Hoắc Cố là hàng xóm láng giềng.
Sau khi Hoắc gia dọn đến thành đông, y và Hoắc Trừng liền cắt đứt mối quan hệ, phần lớn những lúc nghe thấy tên Hoắc Trừng là khi hắn bày tỏ tình cảm với mình.
Cảnh còn người mất, y còn tưởng là có thể trở thành minh hữu với Hoắc Trừng.
Đáng tiếc, hiện giờ lại gặp nhau trước một ngày diễn ra chiến tranh.
"Cố Ánh Liễu, ngươi không muốn biết chuyện kiếp trước sao?" Hoắc Trừng nói.
Vẻ mặt Cố Ánh Liễu nghiêm lại, đôi mắt híp lại.
Hoắc Trừng trùng sinh, Dung Nhứ mượn hồn, còn có chuyện gì là y không thể tưởng tượng không?
"Xin lỗi, Hoắc tương quân, khả năng là ngài có chút hiểu lầm với ta." Cố Ánh Liễu ngồi trên tuấn mã, đội quân nghiêm túc không tiếng động, "Ta không có nửa phần hứng thú với chuyện kiếp trước."
"Vậy Dung Nhứ của kiếp trước thì sao? Có hứng thú không?"
Cố Ánh Liễu rất khó chịu với cách đánh khıêυ khí©h này, Hoắc Trừng cứ một hai đòi y phải nói chuyện tâm sự.
"Đời trước nó khinh nhục ngươi, lăng nhục ngươi, doạ gϊếŧ ngươi," Hoắc Trừng kêu lên, "Ngươi kiếp này vậy mà lại nhận thù vi phụ, còn đi theo nó làm tuỳ tùng!"
Binh lính bên dưới nghe đến đây, ai cũng công nhận Hoắc Trừng bị điên con mẹ nó rồi.
Cố Ánh Liễu trào phúng cười, "Hoắc tướng quân, ngài không cần phải nói lời kích ta, sự thật thế nào, trong lòng ngài tự rõ."
Tiểu Nhứ Nhi của y chẳng biết che giấu cái gì bao giờ.
Y cũng không tin, Hoắc Trừng không nhìn ra Dung Nhứ đã đổi hồn.
"Nếu ta đây nói Cố đại nhân tư vị không tồi, mất hồn thực cốt, khiến người khó quên thì sao?" Quần áo Hoắc Trừng bị gió thổi bay lên.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xe ngựa đằng sau quân đội, Dung Nhứ hẳn là đang ngồi dựa vào vách tường, nhìn hắn và Cố Ánh Liễu nói chuyện.
Dung Tích lấy Dung Nhứ ra làm lợi ích để dụ hắn hợp tác, không ngờ cuối cùng lại là tên đồ rởm Yến Đồng kia.
Cố Ánh Liễu: "Hoắc tướng quân vẫn nên đi ngủ đi, ta ngày ngày đêm đêm cùng Bệ hạ cùng tiến cùng lùi, sao có thể có tư vị gì với ngài."
"Đương nhiên không phải chuyện của đời này." Hoắc Trừng nhíu mày.
Dung Tích nổi điên, hắn cũng chỉ có thể đi theo Dung Tích cùng nhau nổi điên.
Cố Ánh Liễu: "A, xem ra Hoắc tướng quân còn chưa tỉnh ngủ."
Hoắc Trừng: "Ta muốn gặp Bệ hạ."
Cố Ánh Liễu: "Hoắc tướng quân nói như vậy sẽ làm ta hoài nghi ngài đang muốn kéo dài thời gian."
Y nhìn Hoắc Trừng trên thành cao, gặp Tiểu Nhứ Nhi làm cái gì, y muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, muốn gặp thì cút đi chết.
Nửa khắc sau, Dung Tích kéo Hoắc Thái hậu lên thành, "Cố đại nhân, để chất nhi ngoan của ta ra nói chuyện."
Dung Tích đâu có ngờ Hoắc Trừng này lại là cái bao cỏ, đầu óc toàn là tình yêu hồng phấn.
Hắn và Hoắc Trừng ở Nam Dương sau khi nghe tin lão an vương mất mới cùng nhớ lại hồi ức kiếp trước.
Đáng tiếc thời cơ thật sự quá muộn.
Dung Tích vuốt ve ngón cái đeo ngọc ban chỉ. Nếu biết sớm mấy tháng, hắn nên gϊếŧ luôn Cố Ánh Liễu lúc đấy, đem đi làm phân bón, để y vĩnh viễn ở trong vương phủ bồi mình.
"Có cái gì, ngài cứ nói với ta." Cố Ánh Liễu nói.
"Cố đại nhân muốn phù thiên tử mà lệnh chư hầu à?" Dung Tích đẩy Hoắc Thái hậu lên trước.
Hắn không ngờ sẽ có ngày mình đem quân làm phản, phụ thân qua đời, hắn để tang là bất hiếu, lưu lại kinh đô là tạo phản.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này, không bằng hạ thủ trước, miễn cho kẻ khác cướp mất
Ánh mặt trời xán liệt, gió thổi kỳ động.
Cố Ánh Liễu thân khoác áo bào cùng chiến giáp, như chiến thần giáng thế, hoàn toàn không có dáng vẻ thêu hoa trên gối.
Trong đầu Dung Tích hiện lên cảnh tượng kiếp trước bị Cố Ánh Liễu hành hạ đến chết, là hắn bị gương mặt này của Cố Ánh Liễu lừa.
Y nhìn như dịu ngoan, dễ bắt nạt, chẳng qua là vì y không có tâm.
Bây giờ y có tâm, lại là vì Dung Nhứ.
Đời trước y dùng thân thể làm vũ khí sắc bén, để hắn và Hoắc Trừng nghi kỵ lẫn nhau, lại tưởng là do Cố Dịch Sơ ở giữa làm khó dễ.
Không ngờ a không ngờ, trên thực tế, thứ làm ba bọn họ sụp đổ lại là Cố Ánh Liễu nhìn như bị cưỡng ép.
"Ta là nam nhân của Bệ hạ, là Nhị phẩm Liễu phi, ngài bất quá cũng chỉ là Nhị phẩm Vương gia. Ta và ngài đồng cấp, có lời gì cần nói, ngài nói với ta là đủ rồi."
Cố Ánh Liễu nắm chặt dây cương, nói chuyện với Tiểu Nhứ Nhi, hắn cũng xứng?
Y không quên, Hoắc Trừng và Dung Tích đều đánh chủ ý đến Dung Nhứ, một người hai người đều đòi gặp Tiểu Nhứ Nhi, nghĩ y chết rồi à?
"Cố Thám hoa nhanh mồm dẻo miệng." Dung Tích mỉm cười, "Hậu cung không được tham gia chính sự, ngươi ở đây là nhiễu loạn triều cương!"
"Dung Tích, loại loạn thần tặc tử như ngươi nói ta nhiễu loạn triều cương, không phải rất buồn cười à?" Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Sự việc cấp bách, Bệ hạ tín nhiệm ta, ta đương nhiên phải hồi đáp ngài. Nếu có năng lực mà không vì quân phụng hiến, thấy quân nguy nan mà ngại chi lực non nớt, không phải là việc làm của người trung nghĩa."
Cố Ánh Liễu vừa dứt lời, binh lính bên dưới đã vung tay hô to, nhất thời sĩ khí đại chấn.
Dung Tích túm Hoắc thái hậu đi lên trước.
Trên tường thành, nữ tử lung lay sắp ngã.
"Thái Hậu!" Hoài lão tướng quân gào rống một tiếng.
"Cố đại nhân, không phải ngươi tự xưng là quân tử à?" Dung Tích nói, "Nếu ngươi không lui binh, Thái hậu sẽ lập tức tế tường thành, chẳng phải là vi phạm đạo nghĩa."
"Ta gả cho Bệ hạ, xuất giá tòng phu, đương nhiên lấy phu làm trời."
Dung Tích thu hồi tay, "Nổi trống!"
Sao hắn phải ở đây mà tranh luận với Cố Ánh Liễu chuyện này.
Khói thuốc súng tràn ngập, bụi mù nổi lên bốn phía.
Quân lính vượt kênh bảo vệ thành, bắc thang hướng lên tường thành.
Tiếng đá vụn, tiếng chém gϊếŧ, binh khí va chạm sắc bén đinh tai nhức óc.
Hai canh giờ sau, Cố Ánh Liễu trực tiếp thu binh. Y không yêu cầu binh linh phải cướp được thành bây giờ.
Thừa dịp nhiệt khí tăng vọi, tước đi nhuệ khí quân Hoắc gia là đủ rồi.
-
Cố Ánh Liễu trở lại quân trướng, Dung Nhứ đã sớm ở trong lều trại chờ y.
"Có mệt hay không?" Dung Nhứ cởi bỏ chiến giáp cho y.
Hôm nay cậu đi theo quân đội, nghe thấy lời nói của Hoắc Trừng và Dung Tích. Bọn họ vậy mà có ký ức của đời trước sao?
Cố Ánh Liễu lắc đầu, đè lại tay Dung Nhứ, "Bẩn."
Thanh niên nháy mắt đã thoát hết quần áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đến cạnh giá gỗ múc nước lạnh xối lên thân.
Dung Nhứ mặt đỏ tai hồng, không nhịn được mà liếc nhìn Cố Ánh Liễu.
Tay chân thanh niên thon dài, đường cong theo lưng chạy xuống, cơ bắp sau khi luyện tập nổi rõ ràng, bọt nước chảy xuống thân, dươиɠ ѵậŧ rũ ở giữa hai chân, chiều dài khiến người ta sợ hãi....
"Tiểu Nhứ Nhi đang nghĩ gì thế?" Cố Ánh Liễu bế thiếu niên lên giường, y đã lâu rồi chưa chạm vào thiếu niên, côn ŧᏂịŧ trướng đến phát đau.
Dung Nhứ ngây thơ mờ mịt ôm cánh tay Cố Ánh Liễu, "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ôm ngươi ngủ, bữa tối sẽ gọi ngươi."
Cố Ánh Liễu kéo cổ áo thiếu niên ra, hô hấp nháy mắt thô nặng, "........Không muốn nghỉ ngơi."
Khó có được lúc nhàn hạ như vậy, mấy ngày nay vất vả bận rộn, Tiểu Nhứ Nhi cũng mệt mỏi.
Y cũng chịu đựng không làm thiếu niên.
"Ưʍ......" Dung Nhứ bị liếʍ đến thốt ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Cố Ánh Liễu cởi bỏ đai lưng của thiếu niên, thân thể trắng nõn non nớt bị cổn phục đen tuyền bao lấy, người xem miệng đắng lưỡi khô.
Y nhịn thế nào được?
Thiếu niên rung mi, khẩn trương nắm lấy vạt áo, đầṳ ѵú béo tròn run run rẩy rẩy dựng thẳng lên, vòng eo không kìm được mà hơi phát run, tư thái chờ người tới hái.
Làm người muốn làm bẩn cậu, ȶᏂασ khóc cậu, để cậu vĩnh viễn thuộc về mình.
Chỉ có người thắng mới có thể giữ được bảo tàng của mình.
Cố Ánh Liễu ý thức rất rõ ràng chuyện này, một khi y thất bại, thiếu niên phải đối mặt với chuyện gì, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến y phát cuồng.
"Ánh Liễu......" Dung Nhứ cọ hai chân, hơi nóng nổi lên trên gương mặt, "Nhưng...... Có thể."
Thanh âm thiếu niên còn trẻ con, tựa như chấm qua mật ngọt ngào.
Cổ họng Cố Ánh Liễu lăn lộn, cúi người hôn lên môi thiếu niên.
Trằn trọc cọ xát, trăm nếm không hết.
Y cắn lên môi châu của thiếu niên, ngón tay theo bụng nhỏ vuốt xuống, vuốt ve thịt mầm đáng yêu của thiếu niên.
Dung Nhứ nhất thời bị xoa đến hơi nước ngập mắt, hô hấp lại bị thanh niên cướp lấy, theo bản năng đẩy thanh niên ra.
"Tiểu Nhứ Nhi." Thanh âm của Cố Ánh Liễu trầm thấp ám ách.
Dung Nhứ cuối cùng cũng được thở ra, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, lông mi treo nước mắt.
Cố Ánh Liễu không chút suy nghĩ lại lần nữa hôn xuống.
Thiếu niên quá hút người rồi, câu y còn chưa đủ, vẫn còn kẻ khác như hổ rình mồi.
Y cắn mở khớp hàm Dung Nhứ, đầu lưỡi xẹt qua điểm mẫn cảm hàm trên, lập tức kích mở một trận rùng mình.
Cố Ánh Liễu ấn chặt eo thiếu niên, để cậu hoàn toàn dính sát vào người mình.
Y cực kỳ yêu cái cảm giác hai người dính sát vào nhau thế này, thiếu niên bị giam cầm trong l*иg ngực mình, dường như chỉ chú tâm ỷ lại y.
Cố Ánh Liễu đỏ mắt, điên cuồng đoạt lấy mật ngọt trong miệng thiếu niên.
Ngọt.
Dung Nhứ bị thanh niên sờ soạng đến nước da^ʍ tràn lan, lòng bàn tay thanh niên nổi lên vết chai mỏng, độ ấm nóng bỏng ngay bên hông, còn như có như không mà xoa nắm côn ŧᏂịŧ của cậu.
Cậu muốn nói gì cũng không được, theo bản năng muốn tránh, lại bị đùi thanh niên đè chặt xuống tại chỗ.
Tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên mang theo tiếng khóc nức nở.
Cố Ánh Liễu quá xấu rồi.
Cứ bắt nạt cậu.
___