Chương 43: Không được thích người khác

____

"...... Ô ân......" Dung Nhứ nhỏ giọng khóc nức nở, lông mi ướt dầm dề, mắt nai mê mang chớp chớp, thừa nhận thanh niên xâm phạm.

Hô hấp Cố Ánh Liễu dồn dập, bóp vòng eo mềm mại của thiếu niên, nuốt lấy đôi môi no đủ ẩm ướt của thiếu niên.

Tim Dung Nhứ bay lên cổ họng.

Mỗi khi hoan ái, Ánh Liễu như biến thành một người khác.

Khi mới bắt đầu động tác còn ôn nhu dịu dàng, càng về sau động tác càng thêm hung ác hận không thể đâm tan xương thịt cậu ra.

Cơ thể mềm mại của thiếu niên bị dày vò đến xanh tím.

Đôi môi sưng đỏ bất kham, bị mυ"ŧ đến tàn nhẫn.

Du͙© vọиɠ trong mắt Cố Ánh Liễu không thể che lấp, dỗ dành thiếu niên, "Tiểu Nhứ Nhi...... Kêu ra đi......"

Thanh niên thở dốc, du͙© vọиɠ tràn trề mà trêu chọc vành tai Dung Nhứ, không gian chật chội, nhiệt độ nóng rẫy không ngừng truyền đến người cậu.

Trán Dung Nhứ toát ra mồ hôi mỏng, tóc mai ướt đẫm.

Cậu ngây thơ nhìn gò má thanh niên bị sắc dục xâm chiếm, thấp giọng gấp nói, "Ưʍ.....Ta không...."

Dươиɠ ѵậŧ Cố Ánh Liễu chịu đựng du͙© vọиɠ mãnh liệt, ©ôи ŧɧịt̠ trướng to đặt trước lỗ cúc nhỏ hẹp đang khẩn trương co rút.

Sao cậu lại không, lần trước còn nói muốn mang thai bảo bảo, yêu kiều quyến rũ không chịu được.

"Gọi ca ca....." Cố Ánh Liễu đỡ ©ôи ŧɧịt̠ lớn đảo quanh bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh đυ.c rỉ ra quệt lên mông thiếu niên.

Dung Nhứ cuộn đầu ngón chân, nhón người rụt mông lại, "Ca ca...."

Cậu vừa nóng vừa ngứa, hương xương bồ trên người thanh niên bủa vây tán loạn khiến cậu như muốn hôn mê, lại cũng muốn dính vào người y.

Ngứa chết mất, lỗ trước lỗ sau cái nào cũng ngứa, chim xinh nửa cứng cọ xát eo bụng thanh niên.

Thiếu niên ôm lấy cổ Cố Ánh Liễu, vươn đầu lưỡi ngọt ngào vụng về liếʍ vành tai thanh niên.

"Ha..." Cố Ánh Liễu không kìm được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Thiếu niên căn bản không hề biết hành động này của mình có bao nhiêu câu dẫn, dễ khiến người ta phạm tội, đầu lưỡi ướŧ áŧ trơn trượt cứ thế đảo quanh vành tai, như lưỡi mèo nhỏ, bắt đầu liếʍ láp tí tách.

Cố Ánh Liễu túm lại thiếu niên đang làm loạn, yên lặng nhìn cậu.

Thiếu niên bất an túm chăn, "...... Ta không rành lắm, là không thoải mái sao?"

Cố Ánh Liễu không đáp lại, chỉ chăm chăm rải từng nụ hôn dày đặc lên ngực thiếu niên, đầu ti mẫn cảm của thiếu niên bị bú ʍúŧ đến to ra một vòng.

Ngón tay của y thọc ra rút vào trong lỗ l*и nhỏ bé, vần vò đến khi bé sò chịu tiết ra nước da^ʍ tanh tưởi.

Eo lưng Dung Nhứ căng chặt, thanh niên mới chạm vào cậu một chút, cậu đã theo phản xạ mà run rẩy.

Thật là khó chịu.

Bên trong l*и như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang quay cuồng trong vách thịt, ý đồ tìm kiếm xem có cất giấu bảo bối không.

Cú© Ꮒσα cũng không được buông tha, nứиɠ lên phun nước tứ tung.

Côn ŧᏂịŧ càng là gắng gượng muốn được bắn ra.

Cậu cảm giác cả người mình đang tan ra thành nước, nước mắt, mồ hôi, dâʍ ŧᏂủy̠.....

Nước tí tách.

Ướt dầm dề.

Ánh Liễu không chê cậu tí nào, còn không biết mệt mỏi mà say mê liếʍ cậu, cậu cũng muốn cho y thoải mái.

"...... Ưʍ...... Tiến vào......"

Dung Nhứ không muốn chỉ có Ánh Liễu hầu hạ cậu như thế, cậu cũng muốn làm cho Ánh Liễu sung sướиɠ.

Cố Ánh Liễu bắt được mắt cá chân của thiếu niên, tinh tế liếʍ từng chút lên đầu gối cậu.

Y vừa lòng nhìn kiệt tác do mình dày công tạo ra.

Trên da thịt trắng nõn của thiếu niên toàn là dấu hôn đỏ ửng, lớp này chưa tan đã tới lớp khác, tất cả là của y!

Cậu giống như một miếng bánh ngọt ngào lại cao quý, bị xâm chiếm bởi nước bọt dơ bẩn của y, như một lời tuyên bố bánh ngọt nhỏ thuộc về y.

Tiểu Nhứ Nhi là của y.

Mỗi một tấc đều là của y.

Cố Ánh Liễu đè du͙© vọиɠ của mình xuống, chăm chú mυ"ŧ liếʍ mắt cá chân của thiếu niên.

Y xoa nắn bàn chân nộn thịt của Dung Nhứ, thừa lúc cậu không chú ý lại rải hôn xuống.

Dung Nhứ cảm thấy thẹn đến hai má nóng bỏng.

Chân cậu bị giơ cao lên, giữa háng như có một cơn gió vừa nóng vừa ẩm ướt, đùa giỡn hai lỗ của cậu.



Nước da^ʍ theo c̠úc̠ Ꮒσα chảy xuống khăn trải giường, mùi thơm ngào ngạt lên men trong không gian.

"...... Đừng liếʍ......" Dung Nhứ nghẹn ngào, nước mắt còn chưa khô trên lông mi, đuôi mắt đã lại tràn ra vệt nước.

Trán Cố Ánh Liễu hằn lên gân xanh, tiếng khóc ngâm rêи ɾỉ của thiếu niên chính là thuốc kí©ɧ ɖụ© hiệu quả nhất đối với y.

Y buông chân thiếu niên ra, lật người cậu lại, cắn một cái lên mông thịt.

"Ô ô......" Dung Nhứ hỏng mất, xương mu tê mỏi muốn chết, trong lỗ nhỏ lại tràn ra một dòng nước ấm nữa.

Cậu không giãy ra được.

Thanh niên như đã hiểu rõ từng chỗ mẫn cảm trên người cậu, một tay loát động dục căn trướng đau, một tay đánh vòng trên đầṳ ѵú béo tròn, không ngừng cắn lên cánh mông mềm thịt của cậu.

Dung Nhứ khóc rưng rức, cậu không chịu nổi kí©h thí©ɧ nhỏ giọt như thế, chỉ muốn Cố Ánh Liễu cho mình một cái thống khoái luôn.

Dòng điện theo xương chạy lên, cảm giác tê dại nổ tung trong đầu.

Cậu trốn không thoát, trốn không thoát.

Như cá nhỏ bị ấn chặt trên thớt, vùng vẫy tránh dao hạ xuống.

Cố Ánh Liễu bóp mạnh mông thịt tròn trịa của thiếu niên, lại mυ"ŧ ra tiếng vang dội.

"Ánh Liễu...... Hức...... Là người xấu......" Hai mắt Dung Nhứ đầy nước, khóc đến cả người run rẩy.

"Ánh Liễu là người xấu....." Cố Ánh Liễu càng xoa niết mông thiếu niên mạnh hơn, da thịt nõn nà mềm mượt tràn ra từ kẽ tay, động một chút đã rung rinh đáng yêu, hương diễm lại ngon miệng.

Tay y moi móc nước da^ʍ từ trong lỗ l*и, bôi lên c̠úc̠ Ꮒσα.

Nếp uốn tinh mịn yếu ớt bị một lớp nước bôi lên lấp lánh, thịt da^ʍ khép mở như đang hô hấp mời chào y.

Y vươn đầu lưỡi liếʍ lên lớp lông tơ mềm mại bên ngoài lỗ cúc, banh cái lỗ da^ʍ nãy giờ quyến rũ y, chui vào trong.

Dung Nhứ bị liếʍ đến mềm oặt cả người, ngã xuống, tựa như bị rút cạn sinh lực, dấu hôn trải rộng trên thân lại lần nữa ửng hồng.

Tình triều mãnh liệt, dục niệm tràn lan.

Nóng.

Sức nóng trong không gian chật hẹp càng dâng lên cao, như đang đặt chính mình trong vỉ hấp.

Mông kiều bị ép tách ra, mép thịt bị bẻ rộng, hơi thở nóng bỏng phả lên, lông tơ bị nước bọt dính dớp khó chịu, đầu lưỡi ẩm ướt không xương cứ thể xông thẳng vào hành lang bí ẩn mà khuếch trương.

Dung Nhứ muốn khóc cũng không được.

"...... A ưmm......" Thiếu niên cau mày, ngón chân trắng trẻo cuộn tròn, thấp giọng nức nở.

"Tiểu Nhứ Nhi...... Kêu phu quân......" Cố Ánh Liễu dùng ngón tay muốn lấp kín cái miệng nhỏ dưới chân, sờ soạng điểm mẫn cảm trong vách thịt.

Khuôn mặt Dung Nhứ đỏ bừng, "Tại sao.....Ngươi không gọi ta......Hức........Phu quân, ta là......phu quân của ngươi......"

Cố Ánh Liễu nhìn thiếu niên khóc vẫn xinh đẹp, đáy mắt bốc lên ngọn lửa.

Y bế thiếu niên lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, mυ"ŧ hết nước mắt của cậu.

Khung xương thiếu niên bé nhỏ, ôm trọn vào l*иg ngực Cố Ánh Liễu.

Mới nuôi được chút thịt ở Hà quận, lại gầy lại rồi.

Cố Ánh Liễu bắt được ngón tay của thiếu niên, đút vào trong miệng, "Phu quân Tiểu Nhứ Nhi."

Thanh âm của thanh niên trầm thấp, như hàm chứa tình yêu vô hạn, bọc thiếu niên kín không một kẽ hở.

"Phu quân," Dung Nhứ cắn môi dưới, nhanh chóng hôn lên má Cố Ánh Liễu một cái, "Ánh Liễu."

Khóe mắt, đuôi lông mày Cố Ánh Liễu đều là xuân ý, làm gì còn nửa phần bộ dáng nghiêm nghị cơ trí khi ở dưới tường thành.

Dung Nhứ ngơ ngác nhìn Cố Ánh Liễu, lại hôn lên má y cái nữa.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu banh c̠úc̠ Ꮒσα của thiếu niên ra, ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng từng chút thâm nhập vào thân thể cậu, "Ta nhất định là đang nằm mơ."

Lỗ nhỏ ướt đẫm khẩn trương ôm chặt lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ y, mị thịt xoắn chặt đè ép lên thân ©ôи ŧɧịt̠ mẫn cảm, như có vô số cái miệng nhỏ đáng yêu đang bú ʍúŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của y.

Cố Ánh Liễu phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, nâng vòng eo thiếu niên lên, từ từ vuốt ve phân thân của mình.

Tiểu Nhứ Nhi của y.

Nhất định là trời cao thương y, mới đưa Tiểu Nhứ Nhi đến bên y.

Y có được kho báu tốt nhất thế giới, y muốn đem cậu giấu đi, ai cũng không được phép nhìn thấy trân bảo của y.

Những thứ dơ bẩn muốn nhúng chàm Tiểu Nhứ Nhi, đều đáng chết.

Cố Ánh Liễu áp sát niệm xuống trong lòng, kí©h thí©ɧ dươиɠ ѵậŧ mở rộng c̠úc̠ Ꮒσα của thiếu niên.

Y xoa bóp mông thịt của cậu, ©ôи ŧɧịt̠ lại không ngoan, hung hăng nghiền thẳng lên điểm mẫn cảm nhô lên của thiếu niên.

"...... Á......" Dung Nhứ lắc mông muốn lui lại, "Trướng quá......"



Nếp uốn bị căng ra trắng bệch, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng như bàn ủi thiêu đốt bên trong dũng động.

Điểm mẫn cảm từ khi bị nhìn thấy cứ được đầu ©ôи ŧɧịt̠ ưu ái, đâm thẳng vào không cần xin phép làm cậu thét lên, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Dung Nhứ bị ȶᏂασ đến nỗi nước da^ʍ tràn lan, hai tay mềm mại như cọng bún đặt trên vai Cố Ánh Liễu, đôi mắt lại mịt mờ hơi nước, "Không được.....Không làm được......"

Cậu bị thanh niên nắm chặt lấy eo nâng lên hạ xuống, c̠úc̠ Ꮒσα bị chà xát vừa nóng vừa sướиɠ.

Dung Nhứ khóc không thở nổi, "Ngươi nhanh lên bắn......"

Đôi mắt thiếu niên hồng hồng, mắt nai cố nén không chớp mắt mà nhìn Cố Ánh Liễu.

"Ừm." Cố Ánh Liễu lại liếʍ hết nước mắt của cậu.

Tiếng nức nở của Dung Nhứ vừa nhỏ hơn một chút, thanh niên đã hung hăng đẩy eo, côn ŧᏂịŧ tung hoành trong hành lang không thủ, ȶᏂασ cho c̠úc̠ Ꮒσα sưng đỏ chảy ra bọt trắng.

Dâʍ ɖị©ɧ vẫn cứ tiết ra đều đều, bị dươиɠ ѵậŧ đánh bắn khắp nơi.

Mồ hôi ướt nóng của thanh niên tích tụ lên bụng nhỏ của cậu, cơ ngực tráng kiện đầy mồ hôi, cánh môi nở nang khẽ nhếch, khuôn mặt vừa xinh đẹp lại đa tình.

Dung Nhứ si ngốc nhìn Cố Ánh Liễu, y thật giống như hoa yêu trong thoại bản hút tinh khí của người.

Cậu không khỏi có chút tự ti.

Dung Nhứ đột nhiên phát hiện điểm mù, tại sao Cố Ánh Liễu lại thích mình?

Cái gì cậu cũng không biết, không ngâm thơ cũng không đánh giặc được.

Rất nhanh Dung Nhứ không thể tự hỏi tiếp, vì cậu bị ȶᏂασ đến mức bụng nhỏ co rút, hằn lên hình dươиɠ ѵậŧ to lớn đang ra ra vào vào trong c̠úc̠ Ꮒσα.

Chim xinh cũng theo động tác rút ra thọc vào của thanh niên, qua mấy chục cái đã bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh ngọt.

Giường lay động, bóng người giao triền.

"Ánh Liễu...... Sao còn chưa bắn?" Dung Nhứ bị ȶᏂασ đến mức giọng nói cũng khàn, thanh niên vẫn còn chưa kết thúc.

"Bắn không ra." Cố Ánh Liễu tách hai chân thiếu niên rộng ra nữa, côn ŧᏂịŧ không biết mệt mỏi mà lăn lộn thân thể thiếu niên.

Y cắn răng chịu đựng kɧoáı ©ảʍ bị bú ʍúŧ, hưởng thụ ngọt ngào ôn nhu.

Dung Nhứ nghĩ, tiểu thuyết không hổ là tiểu thuyết, thụ chính cũng phải có thiên phú dị bẩm.

Điểm mẫn cảm nhô lên bị cường thế nghiền áp, thần kinh bị banh ra đến tận cùng.

Cậu bị thao đến cao trào không ngừng, run rẩy chui vào l*иg ngực thanh niên.

Chờ Cố Ánh Liễu đâm rút lần cuối, bắn vào trong người cậu, Dung Nhứ đã bị ȶᏂασ đến hôn mê.

Cố Ánh Liễu vén tóc ướt của cậu lên, hôn lên giữa mày thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ vừa mềm xuống lại cương lên trong nháy mắt.

Cố Ánh Liễu ôm chặt lấy thiếu niên, côn ŧᏂịŧ đặt giữa hai chân, từ từ cọ xát.

"...... Không làm." Dung Nhứ suy yếu nói.

"Được, không làm." Cố Ánh Liễu hôn lên sống lưng thiếu niên, ôm cậu chìm vào giấc ngủ.



Ngày tiếp theo, Dung Nhứ tỉnh lại đã nghe thấy tiếng xương cốt rắc rắc.

Thiếu niên hoảng sợ, còn tưởng mình gãy xương.

Cậu khó khăn cử động thân thể, đã nghe thấy bên ngoài nói, "Đại nhân, Hoắc tướng quân gửi bái thϊếp cho Bệ hạ."

Lúc sau cậu nghe thấy tiếng Cố Ánh Liễu, "Vứt."

Dung Nhứ lúc trước nghe thấy Hoắc Trừng nói trên chiến trường đã hiểu đại khái, biết Hoắc Trừng đã khôi phục ký ức trong nguyên tác.

Trong lòng thiếu niên lo sợ, Hoắc Trừng định đến gây phiền toái cho cậu sao?

Cố Ánh Liễu vén rèm vào trướng. Thiếu niên chống tay ngồi trên giường, không che được đầṳ ѵú bị bú ʍúŧ đến sưng đỏ, toàn thân trải rộng dấu hôn xanh tím, nhíu mày nhấc chân chuẩn bị xuống giường.

Y nhanh chóng đến đỡ thiếu niên, "Nghỉ thêm chút nữa."

Bàn tay hạ xúc cảm mềm mại tinh tế, Cố Ánh Liễu lại bắt đầu tâm viên ý mã.

Trong đầu Dung Nhứ là mấy vạn chữ miêu tả cảnh tượng sắc tình của Cố Ánh Liễu và Hoắc Trừng, bẹp miệng, mày càng nhăn sâu hơn.

Lúc trước cậu còn tác hợp cho Cố Ánh Liễu và Hoắc Trừng.

Thiếu niên càng nghĩ càng chua xót, "Không được thích người khác."

Chỉ được phép thích ta.

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Điều chỉnh một chút cốt truyện, hì hì.

Tiểu Nhứ Nhi bị sủng đến càng ngày càng kiều lạp.

___