Lời của Triển Phong không làm cho ta cảm thấy mình là độc nhất vô nhị, ngược lại khiến ta như lâm đại địch.
Ta đem mọi chuyện đều làm tốt nhất, chỉ muốn Hoắc Vân Dung sau này có thể khai ân thả tự do cho ta.
Nhưng theo xu thế này, há chẳng phải ta đời này cũng đừng mơ rời khỏi Hoắc Phủ?
Trời còn sáng, ta liền gọi Ngân Nhi và Hỷ nhi tới trước mặt.
Biết được ta muốn từ từ đem chuyện của Hoắc Vân Dung chia cho các nàng, Hỷ Nhi và Ngân Nhi lại gấp đến độ bật khóc.
"Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay muội nhìn thấy công tử chân liền run, trong lòng vô cùng sợ hãi."
"Muội cũng vậy..."
Vẻ mặt Ngân Nhi cũng sợ hãi.
"Công tử dọa người rất đáng sợ, nhưng chỉ cần có tỷ tỷ, công tử liền không dọa người nữa rồi."
Ta nhướng mày: "Nào có dọa người giống như các muội nói, bình thường công tử tuy thích xụ mặt...nhưng..."
Ta bịa không nổi nữa rồi!
Ngay cả ta cũng cực kỳ sợ hắn, nói gì đến các nàng?
"Bỏ đi bỏ đi, các muội đi đi."
Hỷ Nhi nũng nịu lắc lắc cánh tay ta:
"Bọn muội muốn cả đời ở bên Nguyệt tỷ tỷ cơ!"
Nhưng ta không muốn cả đời này ở cùng Hoắc Vân Dung!
Nếu hắn giống như những người nhà giàu bình thường kia, ta làm nô tỳ cho hắn cả đời cũng được.
Có thể bảm đảm ta một đời ấm no, dù có là văn tự bán đứt ta cũng chấp nhận.
Nhưng hắn luôn muốn mạng của ta !
Trong lòng có chuyện, ta ngày ngày ủ rũ, than ngắn thở dài.
Cũng may khoảng thời gian này, Hoắc Vân Dung rất chăm chỉ ra ngoài, ngược lại cũng không chú ý tới ta.
Hôm nay đã là giờ tý, hắn vẫn chưa trở về.
Thành bắc ban đêm còn rơi tuyết lớn, ngay cả đường cũng không nhìn thấy.
Ta khép lại áo choàng, hình như trong phòng có tiếng cốc chén rơi vỡ.
Ta đang canh giữ ở cửa, vẫn không thấy Hoắc Vân Dung trở về.
Chắc không phải gió thổi đấy chứ?
Đồ vật trong phòng Hoắc Vân Dung đều là thứ hắn cực kỳ yêu thích, nếu bị rơi vỡ, không chừng hắn lại muốn tức giận.
Ta nhanh chóng đẩy cửa tiến vào
Lại bị một thân hình rất nặng áp đảo trên giường, đèn trong phòng sớm đã bị gió thổi tắt.
Trên người người kia tuy mang theo mùi máu, nhưng có hương hoa mai độc nhất ta vô cùng quen thuộc.
Là Hoắc Vân Dung!
"Công...công tử!"
Hắn thoạt nhìn có vẻ tinh thần không rõ, sắc mặt đỏ bừng, môi mỏng kiều diễm ướt át.
Ta thấy hắn như vậy, cũng đoán được nhất định bị trúng cái gì.
Nhưng thể trọng cách xa, ta đẩy thế nào cũng không đẩy được.
Ban đêm bên ngoài trừ ta ra, một người cũng không lưu lại.
Trong lòng ta buồn bực, sớm biết như vậy, ta quản cốc chén làm gì chứ?
Ta luôn đề phòng bản thân làm sai chuyện, kết quả lại không đề phòng hắn!
"Công tử! Ta là Nguyệt Nha, ngài tỉnh táo một chút!"
Trong mắt hắn dường như tỉnh táo hơn vài phần:
"Là Nguyệt....."
"Là Nguyệt Nha! Nô tỳ là Nguyệt Nha!"
"Nguyệt..." Hắn nói xong liền dùng thân đè lên ta, cởi bỏ quần áo của ta xuống.
Ta khẽ cong chân một cái, hắn kêu rên một tiếng.
Hắn có chút ủy khuất: "Ta khó chịu."
Trong lòng ta dấy lên một làn sóng lăn tăn.
Khuôn mặt của hắn đẹp như trích tiên vậy, phàm nhân như ta sao chống đỡ được.
Ta nghĩ ta lúc này chính là bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc rồi.
Cứ như vậy, ta không hề phản kháng, tùy ý hắn rong ruổi trên người ta.
Trong màn kiều diễm đỏ tươi, điên loan đảo phượng.
Lăn lộn đến nửa đêm, hắn chìm vào giấc ngủ.
Ta đứng dậy ôm lấy quần áo của mình, lén lút lui xuống.
Nếu hắn tỉnh lại, sẽ đối xử với ta như thế nào?
Giết ta?
Trước đó Xuân Đào tỷ tỷ chỉ chạm mặt hắn một cái, liền bị chặt hai tay ném cho chó ăn.
Hay là sẽ thu ta?
Đây đều là thứ ta không muốn.
Đầu óc ta vô cùng tỉnh táo.
Nhanh chóng về phòng thu dọn bọc quần áo, giả làm người có tiền, dẫn theo muội muội chạy suốt đêm.
Chờ tới khi xe ngựa chạy một ngày một đêm giữa tuyết lớn.
Ta mới dám nhắm mắt.
Muội muội ôm lấy ta: "Tỷ tỷ yên tâm ngủ đi, có Liên Nhi ở đây."
Ta ngủ nhưng cũng không yên ổn.
Vừa nhắm mắt lại, toàn là dáng vẻ hắn cầm kiếm giết ta.
Ta dứt khoát không ngủ nữa, cứ nửa nén hương lại nhìn về phía sau một cái.
Liên Nhi có chút đau lòng:
"Muội liền biết mấy năm qua tỷ tỷ vất vả như vậy, cha nương còn lấy tiền xương máu của tỷ tỷ tiêu xài."
Sau đó an ủi ta:
"Tỷ tỷ yên tâm, tuyết rơi một đêm, dấu vết gì cũng không còn, đợi lát nữa chúng ta đổi xe ngựa, không ai biết chúng ta đi đâu cả!"
Ta gật đầu.
Trước mặt chính là Thông thành, ta và muội quyết định ở lại chỗ này một đêm, sau đó lại đổi xe ngựa tiếp tục đi về phía Nam.
Chúng ta không có mục đích, chỉ cần rời khỏi thành Bắc càng xa càng tốt.
Xuống xe ngựa, trong người ta có một chiếc ngọc bội rơi ra.
Ta nhặt lên nhìn, lại ném đi giống như cầm khoai lang nóng bỏng tay vậy.
"Tỷ tỷ, sao vậy?"
Đây...đây là đồ của Hoắc Vân Dung sao?
Sao lại ở trên người ta!
Nhất định là đêm qua!
Âm hồn không tan, âm hồn không tan!
Ta nhặt ngọc bội lên muốn ném nó đi thật xa.
Nhưng lại nghĩ, thứ này nhất định rất đáng tiền.
Say này ta và muội muội còn cần dùng tiền nhiều, không bằng đợi dừng chân liền bán lấy tiền.