Chương 7

Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên giường nhỏ của mình, trong phòng vô cùng ấm áp, vậy mà còn đặt mấy chậu than.

Không biết đầu gối dán thảo dược gì, ấm áp dào dạt.

"Nguyệt tỷ tỷ! Tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Ta đang muốn nói chuyện, cổ họng lại giống như bị đao cứa vậy.

Hỷ Nhi vội nâng ta dậy, đút nước cho ta.

"Ta...đây là sao vậy?"

"Tỷ tỷ sốt hai ngày rồi."

Hỷ Nhi vừa nói vừa lau nước mắt.

"Đều tại muội không làm tốt, hại mọi người đều..."

Ta thân thiết nắm tay nàng: "Muội có bị thương không?"

"Muội không bị thương." Mặt Hỷ Nhi đỏ lên.

"Hôm đó may mà có Triển Phong thị vệ cứu muội, muội là bị dọa ngất đi."

Ta gật gật đầu: "Vậy thì tốt, Triển Phong thị vệ thì sao?"

"Đại phu nói là bị thương ngoài da, chỉ là miệng vết thương hơi dọa người, cũng không đáng ngại gì."

Ta dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Vậy công tử bên kia là ai hầu hạ? Là Ngân Nhi sao?"

"Nguyệt tỷ tỷ đừng nóng vội, Ngân Nhi muội muội đi làm việc khác rồi. Công tử bên kia truyền lời, tất cả chỉ đợi tỷ tỷ khỏe lên lại đi, không để ai hầu hạ cả, chỉ để Triển Phong đi theo."

Ta âm thầm nghĩ ngợi, chắc là hắn đã nguôi giận rồi.

Trầm ngâm một lát, liền muốn đi qua bên đó.

Hỷ Nhi ngăn ta lại: "Nguyệt tỷ tỷ còn chưa khỏe hẳn, công tử bên kia cũng đã nói rồi, sao tỷ tỷ không nghỉ ngơi thêm vài ngày."

Ta lắc lắc đầu: "Ta qua đó hầu hạ sớm một chút, lòng cũng an tâm hơn."

Hỷ Nhi đỏ mắt: "Nguyệt tỷ tỷ, đều tại Hỷ Nhi vô dụng! Hại công tử phát..."

Ta điểm điểm mũi nàng: "Đừng nói như vậy, trước mắt ta xác thực có một chuyện cần muội giúp đỡ ta làm."

"Nguyệt tỷ tỷ cứ nói, lần này muội nhất định sẽ làm tốt!"

"Muội đi tới khách điếm của thành Tây truyền lời cho muội muội ta, nói là...nói là ta tất cả đều ổn, bảo nàng yên tâm ở lại, những thứ khác không cần lo lắng. Lại giúp ta đưa bạc cho nàng, nhớ kỹ, tuyệt đối không đem chuyện của ta ở Hoắc phủ nói cho nàng biết, chỉ cần bảo nàng chăm sóc tốt chính mình là được."

"Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ đi ngay!"

Mắt thấy sắp tới nơi, trong lòng ta khẽ động, liền đi vòng tới phòng bếp.

Tìm Thạch ma ma ở phòng bếp xin một chút đậu tương, làm một chút đậu hũ non để dỗ Hoắc Vân Dung.

Làm tới một nửa, lại nhớ tới Hoắc Vân Dung cực yêu hoa mai, sao không trộn một chút hoa mai vào nhỉ?

Nói làm là làm, trộn nước hoa mai với đậu hũ phấn nộn, tinh xảo đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn ngay.

Lại làm một chút thịt xào ngó sen bình thường, giòn thanh ngon miệng.

Tính toán canh giờ liền mang qua đó.

Lúc ta gõ cửa phòng tiến vào, tóc Hoắc Vân Dung chỉ dùng một đoạn dây xanh đơn giản buộc lại.

Tóc đen như mực tùy ý buông xuống bên hông, đang cau mày viết gì đó trên án thư.

Ta nhìn trang phục của hắn, trong lòng thầm nghĩ hôm nay nhất định sẽ không ra ngoài rồi.

"Công tử, dùng bữa thôi."

"Ừ." Hắn mắt cũng không thèm liếc, đặt bút trên tay xuống.

Ta vội vàng đưa khăn nóng cho hắn.

Sau đó mở chén bát ra, hương thơm xộc vào mũi không khỏi khiến người ta động đậy ngón tay.

Hắn nhận lấy bát nhỏ, ăn thử một miếng.

Nhưng chỉ sau vài cái liền ăn sạch thức ăn.

Ta đứng ở một bên, yên tĩnh chờ hắn dùng bữa xong, nhanh chóng thu dọn hộp cơm xong rời đi.

"Đợi đã..."

Trong lòng ta cả kinh, thầm nghĩ làm hắn không hài lòng ở đâu sao, vội vàng quỳ xuống đợi hắn lên tiếng.

Đầu gối vừa quỳ xuống liền đau đến phát run, ta vẫn mặt không đổi sắc:

"Công tử có gì phân phó?"

Hắn hô hấp bị kìm hãm, hừ lạnh một tiếng:

"Lui xuống đi!"

Ta không rõ nguyên ro, nhưng cũng biết hắn vốn dĩ hỉ nộ vô thường, im lặng đứng dậy.

Chỉ là lúc đứng lên có chút đứng không vững, may mà Triển Phong đỡ ta một phen.

"Cảm ơn Triển thị vệ."

Nâng mắt lại thoáng nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Hoắc Vân Dung, càng không dám ở lại, vội vàng lui xuống.

Buổi tối ta tìm Triển Phong, trịnh trọng nói lời cảm tạ với hắn:

"Đa tạ Triển đại ca, lần này là ta làm liên lụy huynh rồi."

"Công tử cũng không phải thật sự muốn giết ta, cô nương cũng cứu Triển Phong một mạng, nhưng có thể thấy công tử đối với cô nương khác biệt."

Ta cười khổ:

"Chẳng qua là nhiều hơn người khác ba phần tâm tư, nếu có tâm, ai cũng có thể làm được."

Hắn trầm ngâm một lúc:

"Cô nương có biết, công tử chính là sáng sớm đã biết cô nương không ở đây, vẫn là nhịn tới tối, mới biết cô nương ra khỏi phủ, lúc này mới nổi trận lôi đình."

"Sao có thể....Hỷ Nhi rõ ràng là làm theo lời ta nói."

"Ta vốn cũng không tin, nhưng tới sáng sớm khi công tử nhìn thấy y phục, liền nói câu gì "nha đầu này cũng biết trộm lười biếng rồi". Lúc ấy ta cho rằng ta nghe nhầm rồi, bây giờ nhớ lại nhất định là Hỷ Nhi làm chỗ nào không giống cô nương, công tử liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Ngài ấy cho rằng cô nương chỉ là trộm lười biếng, liền nhắm một mắt mở một mắt, ai ngờ..."