Chương 6

Lúc ta vội vàng về đến nhà, trong nhà đã dán đầy chữ Hỉ, tiểu muội mặc giá y đỏ thấm bị trói ở trong phòng.

Ta đá văng cửa: "Ai dám!"

Cha nương ba năm chưa gặp ta, ta toàn thân lăng la tơ lụa, cộng thêm ở cạnh Hoắc Vân Dung vài năm, cũng học được ba phần khí thế của hắn, cũng bị ta dọa một trận.

Bọn họ quanh co nửa ngày cũng không dám nói gì.

"Ta có phải từng nói các người đừng đem tâm tư động đến trên người tiểu muội rồi đúng không?"

Nương ta hồi thần, hay tay khẽ xoa: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ!"

Ta toàn thân lãnh liệt, hận không thể băm bọn họ ra thành ngàn mảnh:

"Ta cho các người năm mươi lạng, các người bán tiểu muội cho ta."

"Năm mươi lạng? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"

"Còn nhớ Hoắc phủ thành Bắc chứ? Các người nghe ngóng một chút, bên người gia chủ Hoắc gia có phải có một Nguyệt cô nương hay không?"

"Ta hiện giờ ở Hoắc gia là một người trên vạn người, gia chủ Hoắc gia sủng ái ta vô cùng, chỉ cần ta nói một câu, các người đến mạng cũng đừng muốn nữa."

Cha ta làm bộ muốn đánh ta:

"Nha đầu thối! Ông đây là cha ngươi, ngươi nói đùa cái gì vậy?"

"Đánh đi! Nếu gia chủ Hoắc gia nhìn thấy khuôn mặt của ta bị thương, ta nói tay của ông cũng đừng mong giữ lại được!"

Ánh mắt ta dữ dằn, học bộ dáng trừng mắt của Hoắc Vân Dung.

Tay cha ta giơ lên lại hạ xuống, ta thở ra một hơi, dọa được ông ta rồi.

"Thử nghĩ mà xem? Năm mươi lạng, so với hai mươi lạng kia nhiều hay ít!"

Cha nương ta tròng mắt xoay chuyển:

"Được! Năm mươi lạng liền bán Liên Nhi cho ngươi!"

"Viết giấy làm chứng đi!"

Đợi bọn họ lập chứng từ xong, ta cẩn thận nhìn kỹ vài lần, sau đó thu vào.

Đưa cho bọn họ năm mươi lạng bạc, liền nhanh chóng dẫn Liên Nhi rời đi.

Liên Nhi ôm chặt lấy ta khóc lớn: "Tỷ tỷ...hu hu hu...tỷ tỷ, may là tỷ còn trở lại...."

Ta lau lau nước mắt: "Được rồi, được rồi, tỷ tỷ dẫn muội đi rồi! Sau này hai chúng ta sẽ sống tốt, chúng ta không nợ bọn họ nữa rồi."

Lúc tới thành Bắc đã là choạng vạng rồi, ta bố trí ổn thỏa cho Liên Nhi, vội vàng trở về phủ.

Vừa vào Hoắc phủ, liền phát hiện có chút không thích hợp.

"Nguyệt Nha tỷ tỷ, tỷ mau đi nhanh lên! Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi sắp bị đánh chết rồi!"

Đầu ta ong ong, bên tai chỉ có "Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi sắp bị đánh chết rồi"!

Lúc ta vọt vào trong phòng, kiếm của Hoắc Vân Dung đang nhỏ máu.

"Công tử!"

Bụng của Triển Phong máu tươi đầm đìa, Hỷ Nhi ngã trên mặt đất mê man bất tỉnh.

Tay rút kiếm của hắn khẽ dừng:

"Rất tốt, nếu ngươi chạy rồi, ta liền giết hai người bọn họ, lại bắt ngươi lại để giết."

Ta vội bước lên thăm dò hô hấp của Hỷ Nhi, còn may, còn chưa tắt.

Ánh mắt hắn lộ ra sát ý mãnh liệt, giống như phải hủy diệt tất cả.

Ta trong lòng run sợ, thầm nghĩ hôm nay e rằng phải bàn giao ở đây rồi, nhưng cho dù có chết, ta cũng không thể liên lụy người vô tội.

Ta quỳ rạp xuống đất: "Công tử, Nguyệt Nha chưa từng nghĩ chạy trốn!"

"Là...là muội muội của nô tỳ xảy ra chuyện, ta nhất thời lo lắng, mới tự tiện chạy đi, hai người bọn họ cũng không biết gì cả, là ta uy hiếp bọn họ giấu giếm thay ta....tất cả đều là lỗi của một mình nô tỳ! Cầu xin công tử tha cho Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi! Cầu công tử trách phạt nô tỳ!"

Hoắc Vân Dung lại bật cười:

"Vậy ngươi nói xem ta nên trách phạt ngươi như thế nào mới tốt?"

Ta nhận mệnh nhắm hai mắt lại:

"Công tử giết ta đi."

Qua một hồi lâu, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bổn công tử không muốn nhìn thấy ngươi, muốn quỳ thì cút ra ngoài quỳ!"

Tới khi ta mở mắt hắn đã sớm đi mất, hắn không giết ta sao?

Ta tê liệt ngã xuống đất, vội gọi người tới cứu người.

Bản thân thì thành thật quỳ ở phòng ngoài.

Hoắc Vân Dung xưa nay thích nhất là tra tấn người, gió lạnh đâm vào xương cốt ta sinh đau.

Nhưng hắn chỉ bảo ta cút ra ngoài quỳ, lại không nói quỳ tới bao giờ.

Ta liền quỳ ở ngoài phòng một đêm.

Cách trời sáng còn mấy canh giờ nữa, ta xoa xoa hai tay đông cứng liên tục hà hơi.

Cửa phòng bị đá văng ra, một luồng ấm áp kéo tới, ta lại lung lay sắp đổ.

Vẻ mặt Hoắc Vân Dung uất hận:

"Ai cho ngươi quỳ ở chỗ này?"

Ta nhìn mặt hắn trời đất quay cuồng, hắn tức giận sao còn chưa nguôi?

Trước mắt tối sầm, ta liền hôn mê bất tỉnh.