Uyển phi nhìn Phong Dương cười, bất tri bất giác, đưa tay lên lau vết bẩn còn dính trên mặt nàng.
Phong Dương bị động tác của Uyển phi làm cho bất ngờ, nhất thời không biết phải cư xử như thế nào cho phải, đành bất động đứng yên ở đó cho Uyển phi lau mặt cho nàng, hương hoa thanh mát, thoang thoảng từ người của Uyển phi phả vào mặt nàng, nàng ngửi thấy, như bị nó mê hoặc nở một nụ cười mị hoặc.
Dưới ánh tịch dương lúc chiều tà, hai nữ khuynh quốc khuynh thành đứng đối diện nhau, người nọ đưa tay chạm lên mặt đối phương, tựa như hai tiên nữ đang chuẩn bị ôm nhau, hình ảnh như vậy chỉ có thể nói một chữ ’ mĩ ’ mới tả hết được.
Được một lúc, Phong Dương nhớ đến sự bài xích thì có chút hốt hoảng, lui ra sau ba bước rồi lại nhìn Uyển phi, trong mắt tràn đầy bi thương, thống khổ và lo lắng. Mặc dù nàng có chút lưu luyến hương thơm kia.
Uyển phi cũng hoàn hồn trở lại, biết mình thất thố, vì vậy nàng thu lại nụ cười, bày ra dáng vập vấp cung phi, cũng có chút tiếc nuối ở trong lòng.
" Nương nương người không sao chứ, có cảm thấy đau đầu không? Có thấy bị áp lực không? "
Trong giọng nói không hề che giấu sự lo lắng, quan tâm cùng hoảng hốt trong đó, Uyển phi nhìn vào đôi mắt của Phong Dương, lại thấy được sự bị thương cùng thống khổ ở trong đó, nàng có chút không hiểu vì sao người này lại có ánh mắt như vậy? Vì Sao lại hỏi như vậy?
Phong Dương bây giờ khác với Phong Dương ung dung, tiêu sái và vui vẻ như lúc sáng, nếu không phải phong thái cùng khí chất vẫn như vậy, nàng thật còn tưởng, người đứng trước mặt nàng là một người khác.
" Ta không sao. Vì sao lại hỏi bổn cung như vậy? " Uyển phi nhìn Phong Dương thống khổ như vậy lòng nàng cũng không hiểu sao lại rất đau, nên nàng hỏi rất ôn nhu, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
" Người thật không bị sao? Nương nương, người đừng gạt ta, nếu cảm thấy bị đau… " Phong Dương có chút không tin, vội vàng nói.
Uyển phi nhìn Phong Dương không tin, bất đắc dĩ hỏi: " Vì sao bổn cung phải lừa ngươi? Đang yên đang lành, ta sao lại bị thương được. Còn ngươi, vì sao lại hỏi ta như vậy? "
Phong Dương hoàn toàn ngớ người, nhìn biểu cảm của nàng ấy, hình như không có vẻ là không khỏe thật, nàng ấy không nói dối, sao có thể, nàng ấy vậy mà không bị ảnh hưởng gì, đây là vì sao?
" Liễu…Phong Dương, ngươi làm sao vậy? " Uyển phi trong lòng khó hiểu, nàng không bị thương khó tin đến vậy sao, trừ phi người trước đối diện này…
" Không có gì, ta khônh sao, để nương nương phải lo lắng rồi, nương nương người cứ gọi ta là Dương nhi là được rồi. À phải rồi, những thứ này ta tìm thấy nó ở trù phòng nhỏ. " Phong Dương vội tìm chủ đề khác để nói, liền chỉ gạo, thịt khô,…
Uyển phi biết nàng không muốn nói, nên cũng không ép, liền theo chủ đề của nàng, gật gật đầu: " Còn có thể dùng? "
" Ta…nô tỳ đã kiểm tra qua, tất cả đều có thể dùng, hẳn là vừa mới được để đây chưa lâu. " Những thứ này đều là thứ tốt, ở trong lãnh cung không được dọn dẹp này không thể nào còn đồ có nguyên liệu còn có thể sử dụng. Lúc nàng tìm thấy thì đống nguyên liệu này được đóng gói và dấu rất kĩ, nếu để đây qua lâu hẳn bên ngoài phải dính lớp bụi dày, đồ bên trong cũng sẽ ôi thiu, nhưng cả hai đều không có dấu hiệu, nên chắc chắn là đồ được để đây chưa lâu. Hơn nữa, lại trùng khớp với thời gian Uyển phi vào đây, từ đây có thể khẳng định có người lén giúp nàng.
" Có thể dùng là tốt rồi, ngươi đem cất đi, nói không chừng, lúc nào đó còn có thể phát huy công dụng. " Thần sắc Uyển phi vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng hơi nâng, tựa hồ phát hiện ra một chuyện rất vui vẻ. Nhìn Phong Dương đem cất đống đồ kia đi, đợi nàng làm xong, Uyển phi hỏi: " Canh giờ này ngươi có biết phải làm gì? "
Phong Dương thầm nghĩ: Nương nương của ta, ta không phải là người ở đây, làm sao ta biết ta phải làm gì, ngươi xem từ lúc đến đây, ta bận đến tối mặt tối mũi, nếu không nương nương người còn không phải ngủ trên đống rác.
Trong lòng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Phong Dương cũng không biểu lộ gì trên mặt, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, nàng lại không có phép thuật, hành xự cũng phải cẩn thận hơn. Vì vậy, lắc đầu tỏ vẻ chính mình không biết.
Uyển phi biết thế nào nàng cũng sẽ lắc đầu, giải thích: " Ngươi nhớ kỹ, canh giờ này là lúc ngự thiện phòng đưa cơm tới. Đãi ngộ với phi tử ở lãnh cung dù chênh lệch, nhưng quy củ là tất cả đồ ăn không được phép chậm trễ, cho nên bây giờ ngươi đến đại môn chờ, ắt sẽ có người đưa tới. "
Phong Dương gật đầu, xoay người đi về hướng tiền điện, lại nghe thấy giọng nói của Uyển phi không nhanh không chậm truyền đến: " Việc ngươi không biết, bổn cung đều sẽ chỉ bảo, nếu muốn sống lâu, ngươi nên biết mình phải làm gì. "
Phong Dương âm thầm thè lưỡi, xem ra chuyện lúc nãy càng khiến cho Uyển phi đối với nàng phòng bị càng thêm tăng. Mặc kệ dù thế nào thì giờ đây nàng và Uyên phi đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền đứng giữa sóng lớn, nàng cùng Uyển phi cũng không cần lo sẽ bị phản bội, một khi gặp chuyện không may, ai cũng đừng mong được lợi. Nàng là người thông minh, đương nhiên tự biết mình phải làm gì.
Phong Dương đến đại môn liền nghe thấy tiếng mở khóa cùng dây xích.
" Nô tài đến đưa cơm cho Uyển phi. " Cửa đại môn mở ra một khe hở nhỏ, một tiểu thái giám thò tay đưa hộp cơm vào, Phong Dương đưa tay ra tiếp nhận, bỗng cánh tay kia run mạnh, hộp cơm cũng từ đó mà rớt xuống, may mà Phong Dương nhanh tay lẹ mắt, nếu không thì hộp cơm đã nằm lăn lốc trên đất rồi.
Nàng lại quên mất, mình không thể tới gần người khác, nhưng tại sao Uyển phi lại có thể ở gần nàng mà không bị sự bài xích làm ảnh hưởng, nàng ấy rõ ràng không phải là người tu tiên…
" Nô…nô tài xin lỗi. " Từ khe hở nhỏ tiểu thái giám thấy hộp cơm đã an toàn, liền thờ phào một hơi, nói ngay một câu xin lỗi liền nhanh chóng rút tay lại, ầm một tiếng, cửa đại môn đóng lại, dây xích cùng tiếng khóa tiếp nối vang lên.