Chương 46: Nhớ Lại Chuyện Xưa Ở Tà Long Tự ( 7 ).

Từ sau khi biết Lâm Kiến Thành là chủ mưu đằng sau, bá tánh tức giận hùng hùng hổ hổ kéo nhau đến trước cổng thành, hô hào mà chửi bới.

Hoàng Cung, Càng Long Cung ( tẩm điện của hoàng thượng ).

Lâm Kiến Thành nghe được tiếng chửi bới ồn ào bên ngoài thành, hai mày nhíu lại, tức giận quát lên: " Tư Ảnh! "

Tư Ảnh nghe tiếng gọi liền lập tức từ bên ngoài nhảy lên cửa sổ, tiến lên quỳ gối trước mặt Lâm Kiến Thành, cung kính nói: " Tư Ảnh tham kiến Hoàng Thượng "

Lâm Kiến Thành áp chế lại cơn nóng giận của mình, nói: " Các ngươi nghĩ cách trấn áp đám người kia lại, trẫm sẽ đến Tà Long Tự một chuyến, tuyệt đối không thể để ai biết. "

" Ân " Tư Ảnh lui xuống chấp hành nhiệm vụ. Còn Lâm Kiến Thành thì bí mật khởi kiệu đến Tà Long Tự.

Sau khi đến Tà Long Tự, Lâm Kiến Thành lập tức yêu cầu được Tà Long Tôn. Người trong tự vốn đang làm việc của mình, khi thấy trụ trì dẫn một nam tử ngũ quan anh tuấn, thân mặc long bào, quanh thân tỏa ra sự uy nghiêm của hoàng đế. Không cần nghĩ cũng biết đó là Lâm Kiến Thành - Hoàng đế của Vân Quốc, tất cả mọi người trong tự đều dừng công việc đang dang dở trong tay lại, nhìn Lâm Kiến Thành với ánh mắt chán ghét.

Lâm Kiến Thành từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như vậy, hắn hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

Trụ trì Tà Long Tự dẫn Lâm Kiến Thành đến chính điện, rồi cho tất cả những người không liên quan lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại năm tiểu hòa thượng cùng trụ trì và Lâm Kiến Thành, Lâm Kiến Thành nhìn xung quanh đánh giá.

Hắn phát hiện chính điện của chùa này khác hẳn với tất cả những chùa khác, cách bài trí rất tao nhã, mang theo hương vị của tự nhiên nhưng không làm mất đi sự uy nghiêm vốn có của nó. Các cột trụ được dựng bằng loại gỗ rắn chắc, trên thân trụ vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của gỗ thiên nhiên, giữa chính điện là nơi để thắp hương cúng bái, bên trên là một bức tượng rồng huyết sắc, thân dài uốn lượn, trên thân là đôi cánh phượng màu lửa đỏ, óng ánh dương quang, trên đầu có hai chiếc sừng rắn chắc, đôi mắt hai màu, một bên là tròng đỏ, con ngươi óng ánh sắc vàng; bên còn lại là tròng vàng, con ngươi màu huyết trong. Mặc dù chỉ là bức tượng nhưng vẫn không thể che giấu được sự uy nghiêm và cao thượng của nó.

Trụ trì Tà Long Tự hai tay chắp kiểu thập, hướng nơi bức tượng cúi người, các tiểu sư phụ ngoài Lâm Kiến Thành ra đều làm theo một động tác như vậy. " Bái kiến Tà Long điện hạ! "

Lâm Kiến Thành vẫn như cũ đứng một bên, thấy đám người trụ trì hành lễ cũng không có biểu hiện gì tiếp theo. Vì sao hắn phải cúi đầu trong khi hắn là hoàng đế chứ, hắn chính là trời mà! Hắn là trời thì đương nhiên cũng ngang hàng với thần!

Các tiểu sư phụ thấy Lâm Kiến Thành như vậy thì rất tức giận, cái tên cẩu hoàng đế kia dám sỉ nhục Tà Long Tôn của bọn họ đúng là đáng giận!

Bức tượng rồng vốn đang đứng yên bổng quanh thân phát ra ánh sáng nhè nhẹ, một làn khói từ trong tượng bay ra, tụ lại thành hình bóng mơ hồ. Sau khi đám khói trắng kia nhạt dần, bóng dáng kia cũng nhìn được rõ hơn, đó một bạch y trường bào thiếu nữ, trên cổ tay áo được thêu một vành chỉ vàng óng ả, ngay trên ống tay sát sát bả vai phải còn được thêu một huyết sắc long tốc vây tròn vừa khít ống tay, bên ngực trái còn được thêu một cái thân rồng cánh phượng màu sắc không khác nào là một bức tượng rồng thu nhỏ của tự, đai lưng thân đỏ viền vàng. Mái tóc dài tung bay theo làn gió nhẹ, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạc, chỉ để lộ nửa khuôn mặt và đôi mắt hai màu , trên mặt nạ có hình của hoa bỉ ngạn đang nở rộ một màu huyết sắc, quanh thân tỏa ra khí chất đế vương, không giận mà uy, cao cao tại thượng không bất cứ người nào có thể so sánh được.

Lâm Kiến Thành nhìn một màn này thì bất ngờ không thôi, hắn không nghĩ rằng tới đây lại có thể thấy được điều thần kì như vậy. Khi nhìn thấy rõ được thiếu nữ thì Lâm Kiến Thành tránh không được ngây ngẩn, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, nàng nhìn khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đai lưng ép sát biểu lộ cho vòng eo thon gọn, mặc dù đeo mặt nạ nhưng dựa vào dáng người và làn da trắng mịn như tuyết kia cũng đủ để chứng minh dưới chiếc mặt nạ bạc kia là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.

Biến hóa của Lâm Kiến Thành làm cho mọi người trong điện chú ý, trụ trì mày hơi nhíu lại có chút không vui nhìn Lâm Kiến Thành, các tiểu sư phụ mắt hiện lên sát khí nồng nặc. Bây giờ bọn họ chỉ muốn đem tên cẩu hoàng đế kia ra băm dằm ra từng mảnh rồi đem hai con mắt kia moi ra quăng cho chó ăn mới hả dạ, tuy rằng trong luật lệ của tự không có quy định là không thể hạ sát, nhưng điện hạ trước mặt còn chưa hạ lệnh bọn họ cũng không dám tùy ý hành động.

Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt hận không thể đem mình đè xuống mà chà đạp thì vô cùng chán ghét, nếu không phải hắn còn tác dụng thì nàng đã sớm đem hắn ngâm trong thùng dược nàng mới nghĩ ra rồi. Thiếu nữ từ trên không nhẹ nhàng hạ xuống, vững vàng đứng trên sàn, thu lại vẻ chán ghét quay lại nhìn trụ trì và năm tiểu sư phụ, nói: " Trụ trì và mọi người mau miễn lễ. "

" Tạ điện hạ. " Trụ trì cùng năm người đồng thanh đáp, sau đó liền ngẩng đầu cung kính nhìn thiếu nữ.