Chương 39: Túi Hương

Dĩa điểm tâm trên bàn rất nhanh bị Phong Dương như vũ bão quất hết không còn một mãnh, đã lâu rồi nàng không được ăn đồ ngọt, nay coi như là thõa màn nàng đi. Phong Dương nhớ tới chuyện lúc trưa, nàng nhìn ra ngoài, thấy vẫn còn hai cung nữ đang đứng canh cửa, liền tiến đến bên người Uyển phi dùng âm lượng chỉ vừa đủ để hai người nghe, kể lại sự tình, đương nhiên chuyện nàng có thể điều chỉnh sự hiện diện của mình, nàng không nói cho Uyển phi biết.

Uyển phi nghe xong hỏi: " Cung nữ kia ngươi có nhận ra? "

Phong Dương lắc đầu, bây giờ nàng có thể nhận thức được đại bộ phận chủ tử trong cung đã là không tệ rồi, còn thái giám, cung nữ trong hậu cung nhiều như kiến thế này, nàng lại vừa lẫn vào vó mấy ngày, bảo nàng làm sao có thể nhận ra?

" Việc này không khó xử lý, theo chân Hương Liễu là có thể điều tra ra, có điều trước mắt trong cung ta, không có người nào có thể tín nhiệm, cho nên trước nhìn kĩ hẵng nói. " Dừng một chút Uyển phi lại nói: " Ngươi hãy âm thầm theo dõi Hương Liễu. "

" Ân. " Phong Dương gật đầu.

--------------- Vạch ngăn cách ----------------

Mấy ngày tiếp theo, nàng không ngừng xóa đi sự hiện diện của bản thân, để quang minh chính đại đi đằng sau theo dõi Hương Liễu. Phong Dương đôi lúc sẽ bày ra bộ dạng hòa ái dễ gần, khắp người tỏa ra một luồng khí khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái và an tâm, để cùng một số trong cung nói chuyện ngằm thu thập thêm tin tức, mặc dù không đủ nhiều nhưng cũng đủ để nàng dùng.

Trước khi Hương Liễu được phái đến Hướng Phượng Cung, Nàng cùng một cùng nữ tên Hương Tử đều là cung nữ bên phòng dệt may, Uyển phi vừa ý với năng lực với hai người bọn họ, đưa y phục cùng các đồ trang sức cho các nàng trông coi. Hương Tử phụ trách việc trông nom y phục, trang sức, còn Hương Liễu thì phụ trách việc mặc y phục cho Uyển phi, hầu hạ nàng ăn uống. Đó là số ít thông tin nàng có thể thu thập được! Còn có…

Có một điều luôn khiến Phong Dương nghĩ mãi không ra, Vì sao khi các cung nữ thái giám cùng nàng nói chuyện, mặt ai nấy đều đỏ như trái cà chua vậy? Hay bọn họ ăn nhiều cà chua quá nên mặt hóa đỏ?

Cái này Phong Dương không biết cũng không thể trách nàng được, Phong Dương tuy thông minh, biết cách nhìn mặt mà đoán tâm, nhưng đối mặt với tình cảm mà người khác dành cho nàng hoặc là nàng có tình cảm đặc biệt đối với người khác đi chăng nữa, thì căn bản Phong Dương như một một tên đầu gỗ không hiểu phong tình. Nhưng đối với chuyện tình cảm của cặp đôi khác, Phong Dương chỉ cần một cái liếc mắt liền biết được giữa bọn họ là có tình cảm đặc biệt dành cho đối phương.

-------------- Vạch ngăn cách ---------------

Nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra, nàng liền quyết định đem quăng hết ra sau não, tiếp tục suy nghĩ về chuyện chính, Phong Dương nhớ lại, ngày ấy cung nữ lạ mặt kia đưa cho Hương Liễu một cái túi thơm, còn dặn dò Hương Liễu phải thường xuyên đi lại trước mặt Uyển phi. Cái này ý tứ còn không phải là để Uyển phi ngửi nhiều mùi hương trong túi sao? Mấy ngày nay, nàng theo chân Uyển phi, cẩn thận ngửi, cũng chẳng thấy có mùi gì đặc biệt. Ở thời đại này, đa số nữ tử đều thích mang theo túi thơm bên người, quần áo cũng theo đó mà huân hương. Trên người của mấy cung nữ đều quá nồng hương khiến Phong Dương không cách nào chịu nổi, mấy ngày nay ở Hướng Phượng Cung, nàng vì chuyện của Hương Liễu đành phải tiếp xúc với một số cung nữ để hỏi chuyện, nên nàng bị mấy cái mùi hương nồng nặc, khiến cho nàng đau đầu, hoa mắt, chóng mặt không thôi, nàng cả ngày đều trong lòng thầm oán chết cái tên điên nào không biết phối hương thì thôi đi, lại còn bày đặt phối lung tung, bừa bãi, phối ra mấy cái mùi hương khó ngửi chết đi được!

Nhưng Uyển phi lại tương đối tốt, hương hoa tự nhiên trên người của Uyển phi hòa quyện với hương thơm dịu nhẹ, thanh thanh trong túi hương, quả thật khiến nàng ngừi vào liền cảm thấy cả người thoải mái không thôi! Từ lúc Phong Dương ngửi được mùi hương trên người Uyển phi liền cứ bám riết lấy Uyển phi không chịu rời đi, Uyển phi cũng không trách phạt, chỉ là biểu tình bất đắc dĩ hỏi nàng chuyện gì, nàng liền đem hết tất cả ủy khuất trong lòng nói cho Uyển phi nghe. Uyển phi thấy nàng ủy khuất cũng không đành lòng, về sau Uyển phi liền làm cho tất cả mọi người dùng hương liệu ít đi, lúc này mới tốt lên đôi chút, Phong Dương cũng mừng đến rớt nước mắt không ngừng nói lời cảm tạ đối với Uyển phi.

" Túi thơm… " Phong Dương đang ngồi dựa vào cạnh giường ở trong phòng lẩm bẩm, goàn toàn quên mất, bên cạnh còn có cung nữ Tiêu Hà cùng phòng.

Tiêu Hà phì cười một tiếng, nói: " Làm sao? Liễu Thanh, ngươi cũng muốn một cái túi thơm? "

Phong Dương lúc này mới nhớ ra trong phòng có người, liền đối với nàng cười cười đáp trả, nhỏ giọng nói: " Không phải là ta muốn, mà là đang nghĩ tới một việc liên quan đến túi hương thôi. "

Tiêu Hà thấy nụ cười ánh dương ấm áp của Phong Dương, mặt có chút hồng hồng, lại nghe Phong Dương nói vậy, tránh không được có chút tò mò hỏi: " Là chuyện gì liên quan đến túi hương? "

Phong Dương lắc một cái, trở mình xuống giường, đi lại gần Tiêu Hà, liền cúi người nhìn Tiêu Hà tay vẫn đang thêu túi thơm dang dở, nàng đưa mặt lại gần với mặt của Tiêu Hà, nhắm mắt hít một hơi, khóe miệng liền nâng lên tạo thành một nụ cười khuynh quốc.

Tiêu Hà mặt đỏ lên, lúng túng, có chút không biết phải làm sao, nàng giữ nguyên tư thế, cứ như vậy mà nhìn Phong Dương, tầm mắt dời đến đôi môi đang cười mỉm kia, miệng lười nàng đều khô khốc cả lên.

Một lúc sau, Phong Dương mới mở mắt, nhìn Tiêu Hà cười nói: " Ngươi không biết đâu, mấy ngày trước ta bị mấy cái mùi hương nồng nặc trên mấy cung nữ kia làm cho ta đau đầu đến muốn phát bệnh, nhưng mùi hương trên người ngươi lại khác với bọn họ, mùi trên người của ngươi rất dịu, làm ta có chút thoải mái, ta là đang nghĩ thử xem, ngươi như thế nào lại có túi hương dịu mùi như vậy, nếu có thể ta cũng muốn có một cái. "

Tiêu Hà được khen, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: " Túi hương này là do ta tự thêu, cũng là do ta tự phối hương. "

Phong Dương không quá để ý biểu tình của Tiêu Hà, nàng đứng thẳng người dậy, đối với Tiêu Hà, tán thưởng nói: " Tiêu Hà ngoài nữ công giỏi ra, nguyên lai là cũng biết phối hương, thật là một tài nữ. "

Tiêu Hà mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng, nhanh chóng đổi đề tài, nói: " Ngươi nếu muốn một cái túi thơm, ta liền may cho ngươi, cũng sẽ phối hương hợp với ngươi. "

Phong Dương vui vẻ, cười lấy lòng, nói: " Đa tạ Tiêu Hà tỷ tỷ. "

Ngoài Uyển phi ra, Tiêu Hà chính là người thứ hai từ khi nàng tới thế giới này, khiến cho nàng không thể toát ra hàn khí, đối với Tiêu Hà, nàng có một cảm rất gần gủi, nên nàng mới có thể thoải mái mà tự nhiên nói chuyện với Tiêu Hà.