Phong Dương sau khi rửa mặt, liền đi rèn luyện buổi sáng, đến khi trời đã sáng tỏ, Phong Dương đi nấu nước ấm hầu hạ Uyển phi rửa mặt.
Uyển phi rửa mặt xong, quay lại nhìn thấy vầng mắt thâm đen của Phong Dương, mày hơi nhíu, có chút không vui hỏi nàng: " Hôm qua lại ngủ không ngon? Liễu Cát nói gì với ngươi? "
Phong Dương thành thật thuật lại mọi chuyện tối qua, chỉ riêng chuyện nàng hỏi về Tà Long Tự là không nói. Uyển phi nghe xong cũng không biểu tình gì.
" Nương nương? " Phong Dương thử kêu một tiếng, thầm nói, người trong lòng có tính toán gì, tốt xấu cũng không chịu nói, ta lại không hiểu gì về hậu cung tranh đấu, lại còn bày ra vẻ mặt cao thâm như vậy, trái tim nhỏ bé này thật không chịu nổi a!
Uyển phi đưa tay vuốt sợi tóc mai, cũng không nhìn nàng nữa, nói thẳng: " Làm sao bổn cung lại thấy ngươi không muốn rời khỏi đây? "
Phong Dương không nghĩ tới nàng thế nhưng lại hỏi tới chuyện này: " Nô tỳ lo lắng ra ngoài sẽ gặp rắc rối. "
Uyển phi cười cười: " Đúng là thành thật, bổn cung rất hài lòng ngươi trung thực, có điều, người trung thực cũng không phải kẻ ngốc, ngươi hiểu chưa? Nếu là kẻ ngốc, không xứng ở bên cạnh bổn cung. "
Phong Dương đầu đầy hắc tuyến, thầm nói, ta mới không ngốc: " Nô tỳ…chỉ là…lo lắng… "
Uyển phi ngắt lời nàng: " Bổn cung hiểu rõ ngươi là đang lo lắng cái gì. Dù sao ngươi cũng không phải Liễu Thanh, dùng thân phận của nàng, khó tránh khỏi có ngày lòi đuôi. Về điểm này, bổn cung chỉ có thể hết sức giúp ngươi phòng ngừa, nhưng không có cách nào đảm bảo cho ngươi. "
Phong Dương tuy có chút không yên, nhưng cũng biết có thể làm cho Uyển phi nói ra những lời này là không dễ, nên cũng không cưỡng cầu: " Đạ tạ nương nương. "
Uyển phi lắc đầu nói: " Ngươi cùng bổn cung trải qua hoạn nạn, bổn cung nhớ rõ, chỉ cần ngươi không thị sủng mà kiêu, không phản bội bổn cung, tự nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi. "
Ta mới không thèm thị sủng mà kiêu a, ta đã nói là bảo vệ ngươi chính là bảo vệ ngươi, thân là người Phong gia đã nói là sẽ làm. Phong Dương gật đầu, lại nhìn Uyển phi thập phần ung dung và trấn định cùng với bộ dáng không có ý niệm sống như lúc trước, liền an tâm cũng nổi hứng tò mò: " Nương nương tựa hồ nghĩ lại? "
Uyển phi hai mắt lưu chuyển, hồi lâu mới nói: " Không nghĩ lại thì như thế nào? Nếu Tà Long Tôn một lần nữa cho bổn cung cơ hội, tự nhiên không thể phụ ý tốt của người. "
" Khụ khụ… " Phong Dương nghe mà ho sặc, thầm nói: Nương nương của ta ơi, Tà Long Tôn mà người nói hiện đang đứng trước mặt người đây, làm gì rảnh rỗi quan sát cược sống của người mà cho ngươi cơ hội!
" Ngươi làm sao vậy? " Uyển phi nghi hoặc hỏi.
Phong Dương xua xua tay nói: " Nô tỳ không có gì. "
-------------- Vạch ngăn cách ---------------
Buổi tối.
Sau khi dùng bữa xong, Uyển phi cũng không cần Phong Dương hầu hạ liền cho nàng đi nghỉ. Phong Dương cũng không nhiều lời, lui xuống, vừa trở về phòng cũng không cởi hài, y phục, cứ thế nằm lăn ra giường mà ngủ. Dù sao hôm qua, một đêm không ngủ nên hôm nay nhất định phải ngủ bù rồi.
Uyển phi không đi nghỉ mà ra ngoài sân, treo đèn lên cây, rồi trở lại phòng. Một lúc sau, Liễu Cát đã xuất hiệ phi không nói gì, chờ câu tiếp theo của Liễu Cát.
" Nàng hỏi nô tài, ở đây có Tà Long Tự không? "
" Ngươi trả lời nàng như thế nào? " Uyển phi hỏi.
" Nô tài trả lời là có, còn nói vị trí của tự cho nàng. Nô tài có hỏi vì sao nàng biết Tà Long Tự thì nàng nói là ở nơi của nàng cũng có Tà Long Tự nên có chút tò mò hỏi."
Uyển phi trầm mặt suy tư, lúc sáng khi nàng nói về Tà Long Tôn thì biểu tình của Phong Dương liền thay đổi, theo như lời nàng nói thì ở thế giới của nàng cũng có Tà Long Tự, ở đây cũng có, vậy chẳng lẽ…
Liễu Cát mãi không thấy Uyển phi nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy sắc mặt Uyển phi có chút âm trầm dường như đang không vui, cảm giác xung quanh áp lực đến nặng nề. Vì sao Uyển phi lại tức giận vậy?
Uyển phi tận lực áp chế lại tâm tình của mình, nhìn Liễu Cát nói: " Lần sau, khi ngươi nói chuyện với Phong Dương, nhớ phải quan sát biểu tình của nàng, rồi báo lại cho bổn cung. "
" Thuộc hạ đã rõ. " Liễu Cát cúi đầu cung kính đáp.
" Hôm nay chỉ hỏi ngươi vậy thôi, bổn cung mệt rồi, ngươi lui đi. " Uyển phi ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt ngồi tựa bên cột giường, không nhìn Liễu Cát nói.
" Ân. " Liễu Cát loáng một cái liền ra khỏi Lâm Phương Cát.
Hai mắt phượng đang nhắm bỗng mở ra, Uyển phi trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui, nàng ấy thật sự sẽ đi sao?
Một tiếng thở dài phiêu đãng trong đêm.
--------------- Vạch ngăn cách ----------------
Sáng sớm hôm sau, Uyển phi ăn điểm tâm xong liền để Phong Dương lấy giấy tuyên thành ra để luyện chữ. Tuy rằng Uyển phi bị giam ở Lâm Phương Cát, bề ngoài giống như lãnh cung, nhưng so với lãnh cung vẫn có chút khác biết. Ví dụ chi tiêu ăn mặc cũng không ít, tuy rằng phẩm chất khó tránh khỏi có chút hạ cấp, nhưng so cho cùng vẫn không quá tệ. Uyển phi xưa nay đều thích yên tĩnh, nên những lúc rãnh rỗi phần lớn đều là đọc sách, viết chữ, gảy cầm.
Chữ viết xong đều được bỏ một cái rương gỗ, qua hai tháng cũng thu được một cái rương đầy. Nay Uyển phi lệnh cho Phong Dương lấy hết chữ trong rương ra để trên mặt bàn, Phong Dương mặc dù có chút hiểu nhưng vẫn theo lời Uyển phi mà làm, nàng có dường như cảm nhận được hôm nay, Uyển phi có gì đó không giống với thường ngày, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Giấy được xếp ra bàn, Uyển phi cũng không nhìn, cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi. Phong Dương cũng không rảnh, nên nàng xin phép Uyển phi lui ra ngoài làm việc, Uyển phi cũng không ngăn cản, liền để Phong Dương lui xuống.
Uyển phi nhìn bóng lưng Phong Dương đang xa dần, trong lòng có ngũ vị tạp trần không thể nói lên lời.
Trời sắp trưa, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa, Phong Dương hơi nhíu mày, hình như một canh giờ nữa mới đến giờ đưa cơm mà, vậy thì ai lại tới vào lúc trưa trời trưa trệt thế này nhỉ?
Phong Dương vẻ mặt lạnh lùng đi đến trước cửa. Lúc này đại môn mở ra, một đại thái giám đứng trước cửa, trông thấy Phong Dương vẻ mặt lạnh lùng đi tới tránh không khỏi có chút hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, quát lên: " Lớn mật. "
Phong Dương cảm giác có gì đó không đúng, nhanh chóng cúi đầu thật thấp, lui ra sau vài bước nhường đường, nhưng hàn khí và biểu tình lạnh băng vẫn như cũ không thu lại.
Thái giám kia nuốt nước bọt một cái, cao thấp đánh giá nàng vài lần, áp chế cơn sợ hãi trong lòng, cũng không nói gì, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: " Uyển phi có ở bên trong không? "
Phong Dương mày hơi nhíu, có chút không vui, hàn khí càng tăng lên, lạnh lùng nói: " Công công, câu hỏi này của người hơi vô nghĩa rồi đấy, nương nương không ở bên trong chẳng lẽ là ở bên ngoài sao? "
Thái giám kia trong lòng báo lên một tiếng, cung nữ trước mặt này rất đáng sợ, thân thể hắn khẽ run rẩy, vẻ mặt mang chút tươi cười, lần này hắn không giám dùng dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, mà là vẻ mặt lấy lòng, nói: " Vậy làm phiền ngươi đi thông báo một tiếng, chúng ta tới là để tuyên chỉ. "