Chương 29: Nơi đây....có Tà Long Tự Không?

Liễu Cát nhìn biểu cảm hả hê của Phong Dương liền tức giận, gầm nhẹ lên: " Phong Dương, ngươi có thôi hay không! "

Phong Dương ngưng cười, nói: " Được, được, ta không đùa nữa… " Nàng nhìn Liễu Cát một lúc, lại bàn rót hai chén trà, ngồi xuống: " Không phải có chuyện gấp sao, còn không mau ngồi xuống uống chén trà. "

Liễu Cát do dự một lát rồi mới tới ngồi, tiếp chén trà, uống một ngụm, lập tức nói: " Lúc này còn sớm, ta không thể ở lại lâu. Nghe nói hôm nay Hồ Tiêu Phi phái người tới? "

Phong Dương gật gật đầu, nói: " Đúng, là một lão thái giám không ra nam không ra nữ tên gọi là Đỗ Hà Lang dẫn người mang đến một vài thứ cũng không nói gì trọng điểm liền ly khai. "

Liễu Cát gật đầu, nói: " Nương nương nói thế nào? "

" Thích khách không phải do Hồ Tiêu Phi phái đến, về phần mục đích thì đi hỏi ngươi. " Phong Dương nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói.

Liễu cát kinh ngạc nhìn Phong Dương, câu nói vô cùng ngắn gọn, nhưng lại nói thẳng trọng tâm, rất giống với phong cách của Uyển phi, nếu không phải Phong Dương ở ngay trước mắt, thì hắn còn tưởng mình đang nói chuyện với Uyển phi.

Phong Dương đợi mãi không thấy hắn trả lời mà cứ nhìn mình chằm chằm không khỏi có chút bất mãn, mày hơi nhíu, oán tránh nói: " Ngươi nhìn ta làm gì, mau nói vào trọng điểm đi! "

Trong lúc bàn việc, tính tình Phong Dương liền có chút nghiêm túc, đối với việc làm ăn, bàn công việc nàng đã không làm thì thôi, chứ một khi làm thì cũng phải nghiêm túc đôi chút, đạt lấy kết quả hoàn hảo nhất nàng mới vừa lòng.

Liễu Cát bị khiển trách có chút ngượng ngùng, ho khan mấy cái rồi nghiêm túc nói: " Hôm qua Lí Chiêu Nghi đi gặp Hồ Tiêu phi, hôm nay lại đi cung Hòa Hưng. " Nói tới đây, hắn nhìn thấy ánh mắt Phong Dương có chút mờ mịt mới nhớ nàng là Phong Dương không phải Liễu Thanh, trong cung có rất nhiều chuyện không rõ, liền giải thích: " Cung Hòa Hưng là chỗ ở của Dương Quý phi. "

Phong Dương gật đầu.

" Xem ra các nàng có chuyện mưu tính, nếu hôm nay Hồ Tiêu phi tìm đến nương nương, chắc hẳn là cùng nương nương có can hệ. Nếu ta đoán không sai, đại khái nương nương có thể ra khỏi đây. " Liễu Cát nói xong nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu quan sát phản ứng của Phong Dương.

" Ngươi nói là…nương nương có thể ra khỏi đây? " Phong Dương không chắc chắn hỏi.

Liễu Cát trong mắt hiện lên ý cười: " Có phải Hướng Phượng cung hay không thì ta không chắc, nhưng có thể chắc chắn là nương nương sẽ rời khỏi đây.

" A. " Phong Dương hơi cụp mắt xuống, trong lòng có chút không thoải mải.

Liễu Cát ngạc nhiên nhìn nàng hỏi: " Bộ dạng này của ngươi là không muốn nương nương rời khỏi nơi này? "

Phong Dương nhìn hắn một cái, trong giọng nói không tránh được có chút ai oán: " Ta đương nhiên biết nơi này không khác gì là lãnh cung, cũng không phải là nương nương nên ở, nhưng ngươi đừng quên, ta là từ nơi khác tới, đối với chuyện ở nơi này không biết gì cả, một khi ra ngoài, e là khó lòng ứng phó. "

Liễu Cát nhớ tới vấn đề này, mày không khỏi nhíu lại: " Liễu…Phong Dương bất kể thế nào, ngươi cũng phải tin nương nương. "

" Ta đã biết. " Phong Dương có chút ảo não thở dài, hiện tại ngoại trừ tin tưởng Uyển phi, nàng cũng chẳng còn biện pháp nào khác, với lại nàng cũng đã định là phải bảo vệ Uyển phi rồi không phải sao!

Liễu Cát thấy Phong Dương như vậy liền lắc đầu, thầm than nàng quả thật không phải tỷ tỷ mình!

Phong Dương như nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe sáng, nhìn Liễu Cát hỏi: " Nơi đây có…Tà Long tự không? "

Liễu Cát không hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy, bất quá vẫn thành thật trả lời: " Tà Long Tự! Có, nằm ở Đông Thành, cách kinh thành không xa lắm. "

Phong Dương nghe vậy hai mắt sáng long lanh như ánh sáng vì sao, trong lòng vui vẻ không thôi: Tốt quá, thế giới này có Tà Long tự, nghĩa là thuộc quyền quản lý của nàng, tốt, như vậy liền tốt, chỉ cần có Tà Long tự nàng liền có cách trở về.

Liễu Cát cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghi hoặc hỏi: " Ngươi như thế nào biết Tà Long tự? Ngươi không phải từ thế giới khác tới sao? "

" Ở thế giới của ta cũng có Tà Long tự, nên đối với nơi này có chút tò mò thôi! " Phong Dương nói dối cũng không chớp mắt lấy một cái, vô cùng bình thản đáp.

Liễu Cát vẫn có chút hoài nghi nhìn Phong Dương, cũng không hỏi nhiều, hắn sửa sang lại tâm tình, bài trừ những suy nghĩ không nên tồn tại, đứng dậy dặn dò đôi lời rồi mới xoay người rời đi.

Phong Dương thấy Liễu Cát đã ly khai, cũng rời phòng ra chỗ gốc cây như thường ngày, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng có chút không nói ra là cảm giác gì. Bây giờ, đã có cách trở về, chỉ là với võ công hiện tại thì…e là còn phải mất một khoảng thời gian đi! Nhưng vì sao nàng không cảm thấy vui đây?

Nghĩ lại, nàng đã tới đây được hai tháng rồi, quen biết cũng chỉ có Uyển phi, Liễu Cát cùng tiểu thái giám đưa cơm, còn lão hoàng đế thì chỉ thấy qua một lần, sau đó là thích khách nhát gan, hôm nay thì Đỗ công công. Cũng trải qua vô số chuyện, nhưng những chuyển đó không khiến nàng bận tâm, nàng duy nhất chỉ lo lắng cho Uyển phi, nàng thật rất lưu luyến…

Cứ như vậy miên man suy nghĩ, thẳng đến phía chân trời phuong Đông xuất hiện anh sáng lấp ló, nàng mới thanh tỉnh, vỗ vỗ mặt mình, tạm thời quăng hết những ý niệm rối loạn ra sau đầu, chuyện gì tới thì sẽ tới, lo lắng cũng vô dụng, không bằng tùy cơ mà ứng biến.

Điều chỉnh lại tâm tình, nàng tới cạnh giếng múc nước. Trời gần chuyển đông, nước trong giếng phải nói là lạnh thấu xương, nàng khoát nước rửa mặt, cảm thấy da mặt tê rần, đầu bị nước đông lạnh một trận khiến nàng thanh tỉnh hẳn. Phong Dương nhìn bóng dáng phản chiếu trong nước thầm nghĩ: Con đường phía trước khó đi thì nàng càng muốn đi, hậu cung tranh đấu nói cho cùng đều là nữ nhân đấu nữ nhân, nàng một tiểu cung nữ cũng lười nhúng tay. Cũng may, mình chỉ là thân cung nữ, nếu giống như Uyển phi, trở thành nữ nhân của hoàng thượng thì…

Nghĩ tới việc mình phải hầu hạ lão hoàng đế thì có chút rợn người, hừ, nếu hắn mà dám bước lên giường nàng dù chỉ nữa bước, nàng nhất định sẽ đạp gãy ’ nòi giống ’ của hắn a. Hừ, có chết nàng cũng không đi phục vụ cho hắn.