Chương 3: Còn ân (2)

Máu trên người Mộ Minh Đường đều lạnh, tâm cũng lạnh theo. Nàng ở Tưởng gia một năm rưỡi, tuy rằng ban đầu chân tay vụng về, nhưng sau khi sửa đổi, vẫn luôn nỗ lực lấy lòng mọi người. Tưởng thái thái, Tưởng Hồng Hạo, Tạ Huyền Tế, thậm chí là nha hoàn bà tử ở Tưởng gia, nàng đều thật cố gắng đối tốt với bọn họ. Nàng cho rằng Tưởng phụ Tưởng mẫu dù không xem nàng là nữ nhi thân sinh (1), nhưng sớm chiều ở chung đã hơn một năm, nhiều ít cũng sẽ có cảm tình. Liền tính là một con chó, nuôi hơn một năm, còn luyến tiếc đánh chết đâu.

Thế nhưng nàng, đến một con chó cũng không bằng.

Kỳ thật nàng cũng không phải là người tính tình ôn nhu văn nhã, một năm chạy nạn kia đã sớm đem nàng mài giũa thành con buôn đanh đá, tính toán chi li. Nhưng Tưởng thái thái thích, cho nên nàng dùng hết toàn lực đi sắm vai. Kỳ thật nàng cũng không thích màu xanh ngọc bích, người xuất thân từ tiểu thị dân (2), đều thích màu đỏ thẫm, màu vàng kim tục khí mà vui mừng.

Chỉ là Tưởng Minh Vi thích loại nhan sắc cao cấp này, nên Mộ Minh Đường phải gọt chân cho vừa giày (3), đem chính mình cố nhét vào thân xác của Tưởng Minh Vi. Nàng không dám nói, không dám cười, thậm chí không dám mồm to ăn cơm, hết thảy, bất quá đều vì tồn tại mà thôi.

Thể thể diện diện, giống con người mà tồn tại.

Mà hôm nay, hiện thực bày ra trước mặt Mộ Minh Đường, bọn họ chưa từng xem nàng là người một nhà, thậm chí còn không xem nàng là con người. Ý nghĩa duy nhất của nàng, chính là làm thế thân cho Tưởng Minh Vi, hiện tại Tưởng Minh Vi đã trở lại, hàng giả như nàng cũng nên được xử lý. Vừa lúc ném tới Kỳ Dương vương phủ, vắt xuống một chút giá trị cuối cùng.

Tưởng Hồng Hạo thấy Mộ Minh Đường quỳ trên mặt đất, thật lâu không nói gì, hắn vẫn có chút không đành lòng. Rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương như hoa như ngọc, thời điểm Tưởng thái thái mới vừa đem nàng về, trên mặt nàng còn có vài phần bóng dáng của Tưởng Minh Vi, mấy năm nay càng nảy nở, Mộ Minh Đường càng không giống Tưởng Minh Vi, mà là giống như tên của nàng, có vài phần cảnh xuân tươi đẹp, bóng dáng kiều diễm nùng lệ. Nếu Tương Dương không bị hủy, nếu nàng không lưu lạc đến kinh thành, Mộ Minh Đường cũng sẽ là một nữ nhi gia dưỡng ở khuê phòng, vô ưu vô lự, được cha mẹ phủng ở lòng bàn tay.

Có cha mẹ nào nguyện ý nhìn thanh xuân nữ nhi gả cho một người điên nửa chết nửa sống đâu? Tưởng Hồng Hạo trong lòng thở dài, phóng nhẹ thanh âm, nói: “Mấy ngày hôm trước tỷ tỷ ngươi trở về, trong nhà không có người rảnh rỗi, không xử lý tốt tiệc sinh nhật của ngươi. Chờ một thời gian, vi phụ bổ sung cho ngươi một phần lễ vật sinh nhật.”

Tưởng Hồng Hạo cảm thấy hắn làm dưỡng phụ, ôn tồn nói chuyện cùng Mộ Minh Đường, còn cho nàng thêm quà sinh nhật, thật sự đã hạ mình, từ thiện đến cực điểm. Mộ Minh Đường nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, vui vẻ không thôi. Tưởng Hồng Hạo chờ Mộ Minh Đường nói lời cảm kích, chỉ là Mộ Minh Đường lại không nói một lời, đột nhiên từ trên mặt đất bò lên.

Tưởng Hồng Hạo nhíu mày, dân gian tới quả nhiên không hiểu quy củ, phụ thân nói chuyện cùng nàng, nàng không trả lời liền thôi, còn đứng lên?

Hắn cho phép nàng đứng lên sao? Quả thực không ra thể thống gì, gỗ mục không thể điêu.

Mộ Minh Đường đã không giống trước kia, sắc mặt Tưởng Hồng Hạo hơi biến hóa, nàng sẽ kinh sợ mà xin lỗi, kiểm điểm nơi nào mình làm được không đúng. Nàng nhếch môi cười cười, nhìn Tưởng Hồng Hạo, lại quay đầu nhìn Tạ Huyền Tế, nói: “Ra vẻ đạo mạo, lừa đời lấy tiếng, trước kia khi ta học hai câu này còn không hiểu, hôm nay tính là thấy ví dụ sống.”

Tạ Huyền Tế sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Tưởng Hồng Hạo cũng giận tím mặt: “Lớn mật! Tưởng Minh Đường, ngươi đang nói cái gì, còn không mau quỳ xuống thỉnh tội?”

“Ăn sinh nhật? Thêm lễ vật sinh nhật? Mau thu hồi giả nhân giả nghĩa của các ngươi đi, ta căn bản không phải tên Tưởng Minh Đường, sinh nhật ta cũng không vào tháng sáu. Ngày ba tháng sáu, đó là sinh nhật của Tưởng Minh Vi, sinh nhật ta đã sớm qua rồi.”

Tưởng Hồng Hạo nghẹn một chút, sinh nhật Mộ Minh Đường đã sớm qua rồi? Lúc này Tưởng Hồng Hạo mới nhớ tới, hắn hình như không hỏi qua sinh nhật Mộ Minh Đường vào ngày nào, không riêng gì hắn, Tưởng gia cũng không ai quan tâm. Bọn họ theo lý thường mà nghĩ, vào ngày ba tháng sáu làm tiệc sinh nhật.

Ngày ba tháng sáu, đó là sinh nhật Tưởng Minh Vi.

“Ngươi luôn miệng nói vì tốt cho ta, ta gả cho Kỳ Dương vương là trèo cao, vậy ngươi kêu nữ nhi của ngươi đi trèo cao đi! Ta mệnh tiện, trèo cao không nổi.” Tưởng Hồng Hạo đang muốn nói, lại bị Mộ Minh Đường đánh gãy, “Ta không muốn nghe ngươi giả mù sa mưa mà giảo biện. Muốn nịnh bợ cấp trên chính là nịnh bợ cấp trên, muốn bán nữ nhi chính là bán nữ nhi, một hai phải tìm cho mình cái cớ ‘ta là vì tốt cho ngươi’, miệng ngươi nói ra không cảm thấy mình hãm sao?”

Tưởng Hồng Hạo đứng hàng phó tướng, ở quan trường cùng đồng liêu nịnh hót lẫn nhau, đối với nhau giở giọng quan, ở trong nhà thì là nhất gia chi chủ (4), một chữ Tưởng thái thái cũng không dám cãi lời Tưởng Hồng Hạo, ngay cả Tưởng Minh Vi cũng sợ hãi Tưởng Hồng Hạo. Chưa từng có người dám chỉ vào mũi Tưởng Hồng Hạo mắng hắn giả mù sa mưa.

“Làm càn!” Tưởng Hồng Hạo giận dữ, tay dùng sức đập xuống bàn, đứng lên quát, “Tưởng gia nhận nuôi ngươi, cung cấp cẩm y ngọc thực cho ngươi, hô nô dịch tì (5), ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng ngươi như vậy? Nếu không có ta, ngươi cả đời này chỉ có thể gả cho người buôn bán nhỏ, sao có thể làm được đến Vương phi?”

“Đúng vậy, ta không xứng. Vậy nên, lúc trước ta cầu các ngươi nhận nuôi ta sao? Lúc trước ta cầu ngươi đem ta gả cho Tấn Vương sao?” Mộ Minh Đường hoàn toàn vứt bỏ ngụy trang, không tránh không né mà trừng mắt Tưởng Hồng Hạo. Đây mới là nàng, một bình dân nữ tử đơn độc từ Tương Dương đi vào Trần Lưu, dám cùng chủ tiệm cầm đồ mắng nhau bên đường.

Tưởng Hồng Hạo cứng họng, vậy mà không thể nói tiếp. Xác thật, hắn nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng từ lúc bắt đầu, đều là Tưởng gia đơn phương lựa chọn. Mộ Minh Đường nhận chỗ tốt từ bọn họ không giả, còn nói đến thiếu bọn họ, lại không đến mức.

Mộ Minh Đường giả dạng lâu rồi, đã sớm chịu đủ nhẫn nhục. Nàng vì báo ân, vì giữ được ngày tháng an ổn không dễ dàng có được, liều mạng lấy lòng Tưởng gia. Nhưng hiện tại nàng phát hiện, vô luận nàng lại giả dạng thục nữ như thế nào, Tưởng gia đều sẽ không xem nàng như con người, vậy nàng còn phí tâm tư cái gì, nhẫn uất khí cái gì? Tưởng Hồng Hạo đem nàng đưa vào mộ của hoạt tử nhân đổi lấy thăng quan, nàng còn cảm động đến rơi nước mắt, cảm ơn Tưởng gia cho nàng làm Vương phi?

Cảm kích hắn cái quỷ! Nàng, Mộ Minh Đường chính là một nữ nhi nhà thương hộ thô tục bất kham, chính là một đống bùn lầy, học không tới cái loại ưu nhã của bọn nhà cao cửa rộng.

Mộ Minh Đường nhổ xuống hết trâm cài trên đầu mang phong cách thuộc về Tưởng Minh Vi, dùng sức quăng trên mặt đất, nói: “Cha ta nói nhân sinh trên đời, thiếu cái gì đều được, duy chỉ không thể thiếu ân tình. Ta đem bản thân, đem nửa đời sau, trả lại ân một năm thu lưu này của các ngươi. Sau này, nhất đao lưỡng đoạn, lại không thiếu nợ nhau.”

Mảnh khảnh cây trâm rơi trên mặt đất, răng rắc một tiếng gãy nát. Hạt châu màu ngọc bích rơi rụng ào ào tung nhảy trên mặt đất. Tưởng Hồng Hạo tức giận không nhẹ, Mộ Minh Đường dám ngay trước mặt hắn nói sẽ không thiếu nợ nhau. Có một số việc hắn minh bạch, nhưng người khác nói ra, đó chính là không được.

Tưởng Hồng Hạo mặt âm trầm, nói: “Lại không thiếu nợ nhau? Ân tình Tưởng gia đối với ngươi lớn như vậy, sao theo ngươi nói, còn giống như là ủy khuất ngươi. Nhân nghĩa lễ tin, ngươi cũng chưa học được, còn trái lại chỉ trích Tưởng gia đối với ngươi bất nghĩa. Tưởng gia sai trong miệng ngươi, bất quá là không cho ngươi gả đến gia đình tốt nhất thôi. Ngươi quả nhiên, còn mơ ước thứ thuộc về Minh Vi.”

Mộ Minh Đường tính toán hôm nay dừng ở đây, nghe Tưởng Hồng Hạo nói, cả người nháy mắt nổ tung. Một năm này nàng làm thế thân, vì bắt chước Tưởng Minh Vi còn từ bỏ dòng họ, từ bỏ xuất thân, cứ thế từ bỏ toàn bộ nhân cách của chính mình. Ai đều có tư cách nói nàng tham mộ vinh hoa phú quý, duy độc Tưởng gia không thể.

Mộ Minh Đường không thể nhịn được nữa, dùng tay chỉ Tưởng Hồng Hạo, nổi giận mắng: “Đồ quan lại chó má, ta mơ ước thứ thuộc về Tưởng Minh Vi? Ngươi cho rằng nhà các ngươi là làm bằng vàng, mỗi người đều muốn nịnh bợ các ngươi sao? Ta nói cho ngươi, ta căn bản chướng mắt. Ngươi thật sự cho rằng Tưởng thái thái, hai tiểu thϊếp kia của ngươi, còn có hạ nhân ở Tưởng gia thổi phồng ngươi, là cảm thấy ngươi tốt sao? Lau khô đôi mắt nhìn kỹ vào gương đi, ngươi chính là một con chó nịnh hót, ngụy quân tử bán nữ cầu vinh, thật tiểu nhân!”

Mộ Minh Đường mắng liền mạch lưu loát, rốt cuộc đem hỏa khí nghẹn một năm này mắng ra, mắt thấy Tưởng Hồng Hạo tức giận đến nói không ra lời, Tạ Huyền Tế xoát một cái đứng lên, bộ dáng muốn giáo huấn nàng, Mộ Minh Đường lập tức xoay người, trừng mắt Tạ Huyền Tế, nhướng mày nói: “Ngươi muốn làm gì? Cũng thật không hổ là tình thánh Vương gia, bị vị hôn thê đào hôn đều tình thâm bất hối, ta thật đúng là bội phục ngài. Chúc ngài cùng Tưởng Minh Vi bạch đầu giai lão, cả đời không xa rời nhau!”

“Tục khó dằn nổi (6), không xem ai ra gì.” Tạ Huyền Tế cau mày nhìn nàng, quả thực giống như nhìn thấy đồ vật dơ bẩn khó nhẫn nại. Ban đầu Mộ Minh Đường xem hắn là vị hôn phu, tự nhiên là phải lấy lòng, hiện tại nàng lập tức sẽ làm tẩu tẩu của hắn, sợ hắn?

Mộ Minh Đường cười lạnh một tiếng, nói: “Ta chính là thô tục bất kham, ta chính là tục tằng vô tri, e ngại ngươi sao? Ta đã sớm muốn nói, ngươi cố làm ra vẻ, ra vẻ cao nhã, thích cái loại đồ vật có hoa không quả, rốt cuộc là giả dạng cho ai nhìn đâu? Ta thiệt tình đãi ngươi, ngươi lại đem ta đưa cho nam nhân khác, ngươi được lắm! Chúng ta cầu về cầu, lộ về lộ, về sau chờ xem!”

Mộ Minh Đường nói liền muốn đi ra ngoài, Tạ Huyền Tế nào chịu qua loại mạo phạm này, duỗi tay siết chặt lấy Mộ Minh Đường. Mộ Minh Đường bất thình lình bị túm trở về, lập tức thét chói tai, hô to: “Đăng đồ tử (7), ngươi muốn làm gì tẩu tẩu của ngươi!”

Sắc mặt Tạ Huyền Tế ngẩn ra, lập tức giống như bị phỏng buông tay ra. Mộ Minh Đường thu hồi tay, ăn đau xoa xoa cổ tay, ngoài miệng còn chút nào không nhượng bộ mà mắng: “Tấn vương điện hạ, vừa rồi chính ngươi nói, hoàng đế đã mở kim khẩu (8), ở trên triều nói ta là Kỳ Dương vương phi. Ta hiện tại là tẩu tẩu của ngươi, ngươi tôn trọng ta một chút. Lại động tay động chân, coi chừng ta đi Tông Nhân Phủ cáo ngươi khinh bạc tẩu tử!”

***

(1) thân sinh: ruột thịt.

(2) tiểu thị dân: dân chúng thành thị nhỏ, nơi hẻo lánh.

(3) gọt chân cho vừa giày: gò ép bản thân mình theo một tiêu chuẩn nào đó.

(4) nhất gia chi chủ: làm chủ một gia đình.

(5)hô nô dịch tì: sai gọi tôi tớ.

(6) Tục khó dằn nổi: tục tằng không thể che giấu.

(7) Đăng đồ tử: da^ʍ tặc háo sắc, xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.

(8) kim khẩu: miệng vàng.

***

Hạ^^: Đường mỏ hỗn online;)))