Chương 2: Còn ân (1)

“Hoạt tử nhân cái gì?” Tưởng Hồng Hạo không vui, nhíu mày nói, “Kỳ Dương vương chỉ là hôn mê, nghe nói trước đó vài ngày còn thanh tỉnh một khoảng thời gian. Có thể thấy được trị liệu có hiệu quả, cứ như thế, ngày Kỳ Dương vương khỏi hẳn, cũng không xa.”

Mộ Minh Đường nói không ra lời, một năm này nàng ở Tưởng gia, trên cơ bản vừa vào cửa đã bị nhốt lại huấn luyện, đối bên ngoài hiểu biết mười phần hữu hạn. Nàng nguyên bản là nữ nhi gia đình bình thường ở Tương Dương, làm sao có thể hiểu được quanh co lòng vòng trong các quan lớn quý tộc kinh thành, mà Tưởng gia cũng hoàn toàn không dạy nàng, dẫn tới trên danh nghĩa Mộ Minh Đường làm Tưởng nhị tiểu thư đã hơn một năm, kỳ thật ở kinh thành cũng không nhận thức bao nhiêu người.

Trước mặt là Tưởng Hồng Hạo, còn có ngồi ở một bên là Tạ Huyền Tế, có thể nói là toàn bộ nam nhân mà Mộ Minh Đường nhận thức.

Nhưng dù tin tức của nàng có bế tắc, tốt xấu cũng biết Kỳ Dương vương không phải người tốt. Kỳ Dương vương tuy rằng cũng là Vương gia, nhưng cũng không phải con ruột của đương kim Thánh Thượng, mà là của tiên đế.

Kỳ Dương vương là con vợ cả của tiên đế, chẳng qua trạng thái tinh thần thực không ổn định, thích gϊếŧ người như ma, khi thì hôn mê khi thì thanh tỉnh, thời điểm thanh tỉnh, thường thường thì phải táo bạo gϊếŧ người. Lúc hắn phát điên, dù là thân sinh phụ thân tiên đế cũng suýt nữa không tránh khỏi.

Kỳ Dương vương như thế này, hiển nhiên là không có khả năng kế thừa đế vị, cho nên trước khi tiên đế lâm chung, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đệ đệ, cũng chính là Thánh Thượng hiện giờ.

Sau khi thánh thượng đăng cơ, bệnh của Kỳ Dương vương cũng không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng tồi tệ. Nghe nói người hầu hạ tại Kỳ Dương vương phủ, vô luận nam nữ, không một ai may mắn thoát khỏi, đều bị Kỳ Dương vương nổi điên gϊếŧ. Sau đó người trông giữ đổi thành quân sĩ, dù như vậy, cũng thường xuyên yêu cầu bổ sung thêm người đến Kỳ Dương vương phủ.

Tương truyền, trong quân đội có quy củ bất thành văn, chỉ cần ai có thể ở Kỳ Dương vương phủ sống quá sáu tháng, sau khi ra tất có thể thăng quan thêm tước, ban thưởng trăm lượng. Nhưng dù triều đình có trọng thưởng, cũng không có người nguyện ý đi chiếu cố, hoặc là nói tạm giam Kỳ Dương vương. Nghe nói Kỳ Dương vương đã từng tòng quân, có sát thần chi danh, sau vì sát nghiệt quá nặng, mới bị phản phệ, biến thành bộ dáng như bây giờ nửa chết nửa sống, điên điên khùng khùng.

Đồn đãi rốt cuộc là thật hay là giả Mộ Minh Đường không rõ ràng lắm, chỉ là nàng ít nhất biết, quân nhân chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp đều không có biện pháp chạy thoát từ dưới tay Kỳ Dương vương, một nữ tử yếu đuối như nàng, chỉ Tương Dương Thành sập đều trốn không thoát, gả đến Kỳ Dương vương phủ làm đá dò đường?

Chỉ sợ phúc hưởng Vương phi còn không đến, cùng ngày là phải đi đời nhà ma, đến chỗ Diêm Vương đưa tin sao.

Mộ Minh Đường có chút nóng nảy, vũ nhục, lạnh nhạt thậm chí là khắt khe, nàng đều có thể nhẫn, nhưng bắt nàng chết lại trăm triệu không được. Không có ai so với người chân chính trải qua tử vong, càng khát vọng tồn tại.

Mộ Minh Đường không khỏi dịch một bước nho nhỏ về phía trước, khẩn thiết nói: “Phụ thân, năm đó người cùng thái thái đem con từ trong tay lưu manh cứu ra, con thập phần cảm kích. Con nguyện ý phụng dưỡng hai người cả đời, hồi báo ân đức năm đó của hai người. Nữ nhi không muốn gả chồng, cũng không hy vọng xa vời làm Vương phi. Mệnh con tiện, đảm đương không nổi phúc của Vương phi, người cho phép con lưu tại trong phủ, bưng trà đưa nước, làm trâu làm ngựa đi. Chỉ cần người không chê, bắt con làm nha hoàn đều được.”

“Cái này sao được.” Tưởng Hồng Hạo thề thốt cự tuyệt nói, “Ngươi là dưỡng nữ của ta, Tưởng gia nhị tiểu thư, lại không phải nô tỳ, làm sao có thể làm nha hoàn? Ngươi yên tâm, mọi việc có vi phụ chống lưng, nếu để ngươi làm Vương phi, ngươi chỉ lo an tâm gả qua đi hưởng phúc là được, sẽ không có người ở sau lưng nói ra nói vào. Huống chi, Kỳ Dương vương chính là con vợ cả của tiên đế, cũng là đứng đắn hoàng tử long tôn, năm đó trước khi chưa xảy ra chuyện cũng có công lao hiển hách, mãn thành quý nữ tranh nhau tự tiến cử. Ngươi gả cho hắn, vô luận như thế nào đều là trèo cao, tuyệt đối không tính bôi nhọ.”

Tạ Huyền Tế ngồi ở một bên hồi lâu không nói chuyện, nghe đến đó, cũng gấp lại quạt xếp, nói: “Lời nhạc phụ nói không sai. Sau khi phụ hoàng bước lên đế vị, dốc hết sức lực, thức khuya dậy sớm, sợ cô phụ kỳ vọng năm đó tiên đế gửi gắm. Mấy năm nay mắt thấy quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp, nhiều năm chiến loạn tổn thương nguyên khí cũng chậm rãi khôi phục lại. Phụ hoàng trong lòng rất an ủi, duy nhất có một chuyện không yên lòng, đó chính là đường huynh Kỳ Dương vương. Hắn là huyết mạch còn sót lại của hoàng bá phụ, đã đến tuổi thành hôn, bên người lại trước sau không có thê thϊếp. Phụ hoàng không yên lòng, hiện giờ nhạc phụ chủ động nói ra muốn đem nhị tiểu thư gả cho Kỳ Dương vương, vừa hay chấm dứt đại sự trong lòng phụ hoàng. Sau khi nàng gả qua, chiếu cố đường huynh cho tốt, nếu có thể lưu lại huyết mạch cho đường huynh, đó chính là đại công lao. Về sau, hoàng gia sẽ không bạc đãi nàng.”

Từ sau khi Mộ Minh Đường vào cửa, vẫn luôn không nhìn về hướng Tạ Huyền Tế, đó là tị hiềm, cũng là chủ động phân rõ giới hạn. Mộ Minh Đường phi thường rõ ràng, dù Tưởng Hồng Hạo nói lời dễ nghe, thì Tưởng Minh Vi mới là nữ nhi ruột thịt của hắn. Liếc nhìn Tạ Huyền Tế một cái, đã gọi nhạc phụ luôn rồi.

Nếu nàng trông cậy vào người đã từng là vị hôn phu xuất đầu, cùng Tấn Vương dây dưa không dứt, đó chính là chọc cây đinh trong mắt Tưởng Hồng Hạo cùng Tưởng thái thái, tất nhiên không chiếm được kết cục tốt.

Mộ Minh Đường rất biết tự mình hiểu lấy, ngay từ đầu liền tránh xa Tạ Huyền Tế. Chỉ là giờ phút này nghe được Tạ Huyền Tế nói, Mộ Minh Đường nhịn không được nhìn về phía hắn một cái.

Thật là châm chọc, ba bốn ngày trước vẫn là vị hôn phu của nàng, hiện tại làm trò trước mặt phụ thân, cùng nàng nói, sau khi nàng gả cho đường huynh ta phải chiếu cố hắn cho tốt, tốt nhất sớm một chút hoài hài tử.

Mộ Minh Đường vốn dĩ cảm thấy, dù tính Tạ Huyền Tế đối với nàng không có cảm tình, nhưng nàng sắm vai Tưởng Minh Vi lâu như vậy, làm vị hôn thê của hắn lâu như vậy, hắn dù tính nhận thức một người xa lạ, ở chung ba tháng, cũng nên có chút mặt mũi tình. Như thế nào có thể trơ mắt nhìn nàng đi thủ tiết cho một hoạt tử nhân, thậm chí chôn cùng đâu?

Mộ Minh Đường cắn chặt răng, loạn thế dạy cho nàng kinh nghiệm quý giá nhất, chính là không biết xấu hổ. Thể diện đó là nhân tài áo cơm vô ưu mới có tư cách suy tính, Mộ Minh Đường chỉ nghĩ tồn tại, chỉ nghĩ lâu lâu dài dài, an an ổn ổn mà tồn tại.

Nàng bỗng nhiên xốc váy quỳ xuống, dập đầu với Tưởng Hồng Hạo: “Phụ thân, con có hôm nay, toàn dựa vào người phát thiện tâm. Người đã cứu con một lần, ngại gì lại cứu một lần nữa. Nếu là người khác, phụ thân chỉ hôn, nữ nhi tất không nói hai lời gả qua, nhưng Kỳ Dương vương không phải là người bình thường. Thế nhân đều biết hắn hỉ nộ vô thường, gϊếŧ người như ma, khi nổi điên địch ta không nhận, dù là chính mình cũng bị thương. Nghe nói hiện tại bên người hắn đã không có nha hoàn, toàn bộ đều là người trong quân thủ. Dù là binh lính trong quân đội tỉ mỉ chọn lựa đều khống chế không được hắn, nếu nữ nhi đi phải tự bảo vệ mình như thế nào? Chỉ sợ thân thể hắn còn gần không được, đã trở thành con kiến bị hắn gϊếŧ chết. Nữ nhi không muốn chết, nữ nhi còn muốn sống vì phụ mẫu tẫn hiếu, thỉnh phụ thân khai ân, cứu một mạng này của nữ nhi!”

Mộ Minh Đường nói xong dập đầu thật mạnh, đem trán dán ở trên tay. Trên mặt Tưởng Hồng Hạo hiện lên một chút động dung, chỉ là hắn lập tức liền nghĩ đến sau khi đem Mộ Minh Đường dâng ra, chỗ tốt mà Tưởng gia khả năng được đến, một chốc mềm lòng kia lập tức đông lạnh thành băng, kiên cố không phá vỡ nổi.

Tưởng Hồng Hạo chuyển tầm mắt, không nhìn Mộ Minh Đường, mà là thở dài, nói: “Vi phụ biết ngươi sợ hãi, nhưng lời đồn đãi không thể tin, những lời này đều là người rảnh rỗi nghe nhầm đồn bậy thôi. Kỳ Dương vương là người trung anh kiệt, tuy rằng hiện tại thần chí không rõ, thường xuyên sẽ công kích người khác, nhưng gần nhất trị liệu đã có chút hiệu quả, chờ ngươi gả qua, dốc lòng chăm sóc, không chừng sẽ tốt lên. Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, an tâm gả đi.”

Có lẽ nhìn thấy Mộ Minh Đường ngẩng đầu há miệng thở dốc, bộ dáng muốn phản bác, Tưởng Hồng Hạo nghiêm sắc mặt, quả quyết chặn lời nàng, nói: “Quân vô hí ngôn (1), Thánh Thượng biết Tưởng gia nguyện ý vì quân phân ưu (2), sau khi biết ngươi nguyện ý gả qua chiếu cố Kỳ Dương vương, đặc biệt hứng khởi, hôm nay ở trên triều cố ý khen thưởng vi phụ. Hiện giờ thánh dụ (3) đã truyền khắp triều, nếu ngươi không gả, chẳng phải là kháng chỉ không tuân? Đến lúc đó không riêng ngươi bỏ mạng, vi phụ cũng sẽ bị ngươi liên lụy. Vi phụ dưỡng ngươi một năm, cũng không phải là vì làm ngươi lấy oán trả ơn.”

Lấy oán trả ơn? Hay cho câu lấy oán trả ơn, Mộ Minh Đường nghe tâm đều lạnh. Nàng không muốn chết, không muốn gả cho một hoạt tử nhân, vậy là nàng sai rồi? Nàng xem như hiểu, Tưởng Hồng Hạo quyết tâm muốn đem nàng bán đi, vô luận nàng cầu xin như thế nào, ăn nói khép nép như thế nào, Tưởng Hồng Hạo đều sẽ không thay đổi chủ ý.

Kỳ Dương vương là con vợ cả của tiên đế, cháu trai của đương kim Thánh Thượng, tiên đế không có đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi tử, mà để lại cho đệ đệ, vốn dĩ rất chọc người nghi ngờ. Mà Kỳ Dương vương còn nửa chết nửa sống, mạng chỉ còn một hơi, vô luận nhìn thế nào, hoàng đế đều khả nghi.

Mộ Minh Đường không biết rốt cuộc bộ dáng hiện giờ của Kỳ Dương vương có liên quan gì đến hoàng đế hay không, chuyện tiên đế truyền ngôi có uẩn khúc hay không, nhưng mà đương kim hoàng đế chột dạ, sợ hãi người khác nói hắn khắt khe con vợ cả của tiên đế, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.

Vừa lúc lúc này, Tưởng Hồng Hạo đứng ra nói nguyện ý đem nhị nữ nhi gả cho Kỳ Dương vương, vừa vặn giải một tâm họa lớn cho hoàng đế. Hoàng đế nhiều năm không ngừng nghỉ việc cứu trị cháu trai, còn thay cháu trai cưới vợ, dù tính cuối cùng Kỳ Dương vương không tốt lên, cũng oán hoàng đế không được.

Tưởng gia làm hoàng đế vui vẻ, hoàng đế dĩ nhiên sẽ cho Tưởng Hồng Hạo ngon ngọt. Tưởng Hồng Hạo đã ngồi ở vị trí tam tư phó sử rất nhiều năm, nói không chừng lần này có thể bước thêm một bước. Hoàng đế được danh, Tưởng gia được lợi, Tưởng Minh Vi giải quyết một thế thân chướng mắt, Tạ Huyền Tế cũng có thể làm bạch nguyệt quang vui vẻ, giai đại vui mừng. Người hy sinh duy nhất, chỉ có Mộ Minh Đường mà thôi.

Tứ phương được lợi, hơn nữa còn là đại ích lợi một bước lên trời, kẻ hèn một ngoại nhân như Mộ Minh Đường, dù có khóc mù mắt, Tưởng Hồng Hạo sẽ vì một dưỡng nữ từ bỏ ích lợi có sẵn sao?

Sao có thể, chính Mộ Minh Đường còn cảm thấy không có khả năng.

***

(1) Quân vô hí ngôn: vua không nói chơi.

(2) vì quân phân ưu: vì vua phân giải nỗi lo.

(3) thánh dụ: lời nói của vua.