Chương 51: Cái giá trên trời

Không thể nào đâu!

Lúc này trong lòng Diệp Trần có hơi nghi ngờ nhưng hắn ta cũng rất muốn có được miếng ngọc bội này, đây là nhân tố quan trọng để hắn ta có thể mở được Đấu Chiến Thánh Thể của mình hay không, cho nên hắn không thể từ bỏ miếng ngọc bội này.

“Ba mươi lăm nghìn.” Diệp Trần hơi cắn răng lớn tiếng đáp, tuy rằng hắn có một trăm nghìn Linh Thạch nhưng những Linh Thạch này của hắn đều có chỗ dùng, sau khi mình sống lại tu vi giảm xuống như thế, nếu như không có đủ tài nguyên thì hắn xong đời mất, nên những Linh Thạch này không thể tiêu lung tung được.

Bản thân cũng không thể tùy tiện lấy công pháp ra đổi Linh Thạch, một lần còn được nhưng nếu như số lần nhiều lại khó tránh khỏi sẽ khiến người nghi ngờ.

Hắn là một người thận trọng, thường không muốn phô bày bản thân.

“Hy vọng Tiên Nguyệt đừng tăng giá nữa.” Lúc này Diệp Trần cười khổ, Linh Thạch trên người mình rất nhiều nhưng chắc chắn không nhiều bằng Cơ Tiên Nguyệt.

“Tiên Nguyệt của kiếp trước chắc hẳn chỉ coi miếng ngọc bội này như đồ trang sức, sẽ không bỏ cái giá quá lớn để mua.”

Diệp Trần thầm nói với mình trong lòng, bây giờ hắn ta và Cơ Tiên Nguyệt không có quan hệ, nếu như miếng ngọc bội này bị Tiên nguyệt đấu giá được vậy hắn ta cũng không đủ chắc chắn có thể kêu Tiên Nguyệt giao ngọc bội lại cho mình.

Đây là vấn đề thời gian, nếu là trước khi sống lại hắn ta muốn miếng ngọc bội này Tiên Nguyệt chắc chắn sẽ cho hắn ta.



Trong phòng riêng ở tầng cao nhất của Tiên Đài lầu các, sắc mặt của Cơ Tiên Nguyệt có hơi khó coi, mới đầu miếng ngọc bội này không có người cạnh tranh giá nhưng đến khi mình ra tay lập tức có người còn mạnh tay hơn mình, đây không phải là cố tình nhắm vào sao?

Nếu là bình thường mình cũng sẽ không tốn cái giá lớn để mua một thứ còn không biết công dụng thế nào, nhưng nếu Tần công tử đã nói muốn vậy có thế nào nàng ta cũng sẽ lấy nó.

“Năm mươi nghìn Linh Thạch.” Cơ Tiên Nguyệt cũng không do dự quá lâu, cho dù năm mươi nghìn Linh Thạch đối với nàng ta mà nói đã là tài nguyên vô cùng xa xỉ, đừng thấy nàng ta là công chúa nhỏ của Đại Chu nhưng chi tiêu bình thường của nàng ta cũng rất lớn.

“Năm mươi nghìn Linh Thạch, năm mươi nghìn Linh Thạch, còn ai ra giá cao hơn không?” Vạn lão ở trung tâm sân đấu giá hô lên kinh ngạc, bây giờ hắn ta thật sự quá hưng phấn.

Toàn bộ thầy giám địch bảo vật của Tiên Đài đều không nhìn ra được thứ này có tác dụng gì, Đấu Giá Hội cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý miếng ngọc này có khả năng sẽ thành hàng tồn. Nhưng không ai ngờ miếng ngọc bội không được bọn họ coi trọng lại bán ra được cái giá cao đến khó tin.

“Lẽ nào Tiên Nguyệt của kiếp trước lừa ta.” Đột nhiên trong lòng Diệp Trần có hơi nghi ngờ Tiên Nguyệt của kiếp trước lừa hắn ta chuyện này, nhưng lại nghĩ đến nàng ta hoàn toàn không cần thiết phải làm thế.

“Hoặc là ảnh hưởng mang lại từ việc mình sống lại đi.”

Lúc này Diệp Trần tiến thoái lưỡng nan, nếu tiếp tục đấu giá sẽ vượt qua dự tính trong lòng mình, nhưng nếu bây giờ không đấu giá thì mình sẽ không lấy được miếng ngọc bội này…

“Sáu mươi nghìn Linh Thạch.” Hắn ta hạ quyết tâm, bây giờ thứ mình cần nhất chính là miếng ngọc bội này, những thứ khác thật ra đều có thể từ từ, cùng lắm thì mạo hiểm một chút lại bán thêm một quyển công pháp đi.

Người trong lầu các nghe thấy lại có người báo ra cái giá cao đến tận sáu mươi nghìn Linh Thạch, không ít người quyền quý ở Đại Chu trong các phòng riêng đều tản ra linh thức quan sát Diệp Trần.

Người một lần có thể lấy ra sáu mươi nghìn Linh Thạch chắc chắn không phải là hạng vô danh tiểu tốt.

“Một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch.” Trong lòng Cơ Tiên Nguyệt có hơi tức giận về người ở phòng riêng đó, bây giờ trên tay nàng ta chỉ cầm có một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch, nhưng để nhanh chóng lấy được miếng ngọc bội này tặng cho Tần công tử nàng ta đã trực tiếp lấy ra toàn bộ Linh Thạch hiện có.

Lúc này Diệp Trần ở phòng riêng tầng dưới nghe thấy Cơ Tiên Nguyệt hô một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn ta không hiểu nổi tại sao nàng ta lại ra cái giá cao như thế với miếng ngọc bội này.

Đôi mắt của Diệp Trần từ từ nhắm lại, hiện tại giá trị cả người hắn ta còn chưa đến một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch, hiển nhiên không có khả năng đấu giá được miếng ngọc bội này.

Diệp Trần ngồi trên ghế, hai tay từ từ siết chặt lại cũng không biết đang nghĩ gì.

Bây giờ hắn ta không dám ra ngoài lấy một quyền công pháp cao cấp nữa ra để đổi Linh Thạch, vì hắn ta có thể cảm giác được rõ ràng bên ngoài phòng riêng có không ít linh thức đang quan sát mình.

Vì Cơ Tiên Nguyệt đang ngồi trong phòng riêng mà chỉ hoàng thất Đại Chu mới có thể ngồi cho nên bọn họ đều biết trong đó là người của hoàng thất Đại Chu, hiển nhiên sẽ không có quá nhiều suy nghĩ.

Nhưng Diệp Trần hắn ta chỉ là một người ngồi trong phòng riêng ở tầng dưới lầu các, dựa theo lẽ thường mà nói trong phòng riêng này không phải là người quá quyền thế gì, tất nhiên sẽ có không ít người nổi lên suy nghĩ xấu xa.

Nếu như bây giờ hắn ta lại lấy một quyển công pháp Thần Phủ Cảnh ra còn không phải là thêm dầu vào lửa sao.

Hơn nữa xem chừng Tiên Nguyệt sẽ quyết chí đến cùng với miếng ngọc bội này, nếu như mình bại lộ thân phận để chấn nhϊếp những người có dụng tâm khác đó, không nói sẽ khiến rất nhiều người nghi ngờ mình mà Tiên Nguyệt cũng sẽ có ấn tượng không tốt về mình.