Chương 52: Cam tâm tình nguyện

“Bỏ đi, xem có thể có cơ hội tìm Tiên Nguyệt lấy miếng ngọc bội này hay không.”

Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng, cũng không biết Tiên Nguyệt cần thứ này làm gì, cũng chẳng biết qua vài ngày nữa có thể lấy được từ trong tay nàng ta hay không.

Người bán đấu giá Vạn Lão trên bục đấu giá liếc mắt nhìn về phía phòng riêng của người vừa rồi vẫn luôn cạnh tranh giá của miếng ngọc bội với hoàng thất Đại Chu này, đợi một lúc nhưng người trong phòng riêng đó vẫn chưa ra giá.

Phỏng chừng là từ bỏ rồi, tuy rằng trong lòng Vạn lão có một tia tiếc nuối nhưng phần nhiều vẫn là kích động, một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch đã là giá giao dịch cao nhất trong một tuần ở Tiên Đài Đấu Giá Hội rồi.

Lần này hoa hồng mà hắn ta có thể nhận được phỏng chừng sẽ vô cùng cao đây.

“Một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch lần một.”

“Một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch lần hai.”

“Một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch lần ba.”

“Bốp!” Một tiếng búa gõ xuống chứng minh miếng ngọc bội thần bí này đã được Cơ Tiên Nguyệt đấu giá thành công.

“Chúc mừng vị nữ sĩ đã có được miếng ngọc bội này với giá một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch.” Cùng với giọng nói của người bán đấu giá Vạn lão vừa dứt, không ít người có mặt ở đó đều hít ngược một ngụm khí lạnh. Tài lực của người thuộc hoàng thất Đại Chu này thật sự quá mức mạnh.

Mua một miếng ngọc bội không biết công dụng với cái giá một trăm hai mươi nghìn Linh Thạch, người của hoàng thất Đại Chu quả nhiên có tiền.

“Công tử đợi một lát sẽ có người đưa ngọc bội qua.” Trong phòng riêng, Cơ Tiên Nguyệt đỏ mặt nhìn Tần Cửu Ca, tuy rằng nàng ta không biết hắn cần thứ này có ích gì nhưng chuyện này cũng không cản trở nàng ta mua miếng ngọc bội này.

Sở U Cơ lén cười trộm, quả nhiên cô gái nhỏ vẫn không chống đỡ được sức hút của công tử, thật sự kêu làm gì thì làm cái đó giống như một con mèo nhỏ vậy.

“Được.” Tần Cửu Ca mỉm cười, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn Diệp Trần trong phòng riêng, bây giờ sắc mặt của hắn ta đang không ngừng thay đổi phỏng chừng là trong lòng rất khó chịu.

Nữ chính của Khí Vận Chi Tử lần này không giống với nữ chính của Lâm Phàm lần đó.

Thật ra nữ chính Tần Dao của Lâm Phàm nói trắng ra là do Tần Cửu Ca đe dọa lợi dụng lại thêm một chút thành phần dược đặc biệt mới có được hiệu quả như vậy.

Nhưng Khí Vận Nữ Chủ lần này lại cam tâm tình nguyện.

Thế này cũng thú vị đấy.

“Chúng ta ra ngoài trước đi, dù sao cũng không có gì hay để đấu giá nữa.”

Đôi mắt của Tần Cửu Ca hơi híp lại, hơi mỉm cười, Diệp Trần này đã chuẩn bị đi rồi, phỏng chừng hắn thấy chướng mắt những thứ đấu giá tiếp, mà một nửa mục đích của Tần Cửu Ca cũng đã đoạt được.

Cơ duyên?

Bảo vật?

Nữ nhân?

Khí Vận Chi Tử cũng khỏi cần nghĩ đi, cho dù hắn không nhìn trúng Khí Vận Nữ Chủ này nhưng cũng không ngăn cản hắn coi Cơ Tiên Nguyệt như thú cưng mà nuôi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tài nguyên.

“Ting, Khí Vận Chi Tử – Diệp Trần đã mất cổ ngọc, chủ nhân nhận được một trăm Khí Vận Điểm.” Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai Tần Cửu Ca.

Hắn đoán vì mình có được miếng ngọc bội này đã tạo thành sự quấy rối không nhỏ đối với Diệp Trần cho nên có thể nhận được một trăm Khí Vận Điểm, tuy rằng không nhiều nhưng méo mó có còn hơn không.

“Công chúa Tiên Nguyệt, miếng ngọc mà ngươi đã đấu giá đây.” Một thị nữa lớn lên xinh đẹp bưng một hộp gỗ mỉm cười đi tới trước mặt Cơ Tiên Nguyệt, nói một cách cung kính.

“Được rồi, ngươi có thể đi.” Cơ Tiên Nguyệt cầm chiếc hộp đựng miếng ngọc bội lên, trong lòng không áp chế được sự kích động, tuy rằng miếng ngọc bội này không có tác dụng gì mang tính thực chất đối với mình nhưng nàng ta vẫn cảm thấy vui.

“Tiên Nguyệt.” Diệp Trần đang chuẩn bị đi đột nhiên nhìn thấy Tiên Nguyệt, nữ nhân cho dù là kiếp này hay là kiếp trước mình đều yêu.

Diệp Trần lặng lẽ trốn vào một vị trí bí mật.

“Tần Cửu Ca.” Mỗi lần hắn ta nhìn thấy Tần Cửu Ca trong lòng đều lạnh lẽo khó giải thích được, ở trong lòng Diệp Trần Tần Cửu Ca tới từ Thượng Giới này thật sự quá mức thần bí.

Đột nhiên hắn ta nhìn thấy Tiên Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Cửu Ca đang đặt miếng ngọc bội xinh đẹp vừa mới mua được vào trong tay hắn.

“Tiên Nguyệt sao vậy?” Sắc mặt của Diệp Trần u ám, đột nhiên hắn ta cảm thấy miếng ngọc bội này không phải Tiên Nguyệt đấu giá cho bản thân nàng ta mà là đặc biệt đấu giá cho Tần Cửu Ca.

Tại sao?

Diệp Trần không hiểu nổi tại sao Tiên Nguyệt lại tặng một miếng ngọc bội thoạt nhìn không có tác dụng gì cho một công tử tới từ thế lực lớn ở Thượng Giới này.

Lẽ nào Tiên Nguyệt đã phát hiện ra bí mật của miếng Ngọc Bội trước.

Không có khả năng, Cơ Tiên Nguyệt của kiếp trước cho dù khi ở trong Thần Ma Bí Cảnh cũng không biết tác dụng của bảo vật này cho nên chắc chắn không phải nàng ta.

Là Tần Cửu Ca, trong lòng Diệp Trần lập tức nghĩ đến ánh mắt của Tần Cửu Ca nhìn mình khi ấy, khi đó mình đã cảm thấy như thể bị hắn nhìn thấu vậy.

Cũng đúng thôi, Tần Cửu Ca là người tới từ thế lực lớn trên Thượng Giới, phỏng chừng có thủ đoạn gì đó có thể nhìn ra được sự bất phàm của miếng ngọc bội này.

Nhưng tại sao Tần Cửu Ca lại ở Tiên Đài Đấu Giá Hội này.

Nói hắn thiếu bảo vật muốn đấu giá được bảo vật mà hắn coi trọng trong Tiên Đài Đấu Giá Hội thì Diệp Trần hoàn toàn không tin, đây chỉ là một Đấu Giá Hội nho nhỏ của một hoàng triều trong Tinh Thần Giới mà thôi.

Công tử từ thế lực lớn có thể hạ giới sẽ nhìn trúng Đấu Giá Hội ở cấp bậc này sao?

Trước đây Diệp Trần từng ở Thái Cổ Tiên Vực, cho nên biết đệ tử của Thái Cổ Tiên Vực cũng chính là các thế lực lớn nhỏ trong Thượng Giới không có đến mấy người người coi trọng Tinh Thần Giới.