Tấm hình này vừa xuất hiện, toàn bộ nhóm đều nổ!
Quá nửa đám con gái đều @ Tần Kha.
Hứa Diệu Âm: “@ Tần Kha, ngươi cũng quá đáng yêu rồi!”
Lý Tuyết: “Lão nương chết mất!”
Vương Hữu Dung: “Muốn sờ quá!”
Vương Chí Kiệt: “Sờ? Sờ cái gì?”
Bên kia, Lý Minh nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều khen Tần Kha đáng yêu?
Theo lý mà nói, không phải nên chế giễu Tần Kha sao?
Hứa Diệu Âm nhắn tin riêng, gửi tấm ảnh Tần Kha mặc quần yếm kia.
“Tần Kha, hồi bé ngươi quá đáng yêu rồi!”
Tần Kha nghĩ nghĩ, trả lời: “Đáng yêu, cái gì đáng yêu?”
Hứa Diệu Âm: “Có tin ta đánh một quyền, Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ngươi không?”
Tần Kha: “Nói thật, ta còn rất hâm mộ ngươi, lại có loại liếʍ cẩu như Lý Minh”
(liếʍ cẩu: thuật ngữ mạng, chỉ loại người trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không có tôn nghiêm và liêm sỉ, dung mặt nóng dán mông lạnh)
Hứa Diệu Âm: “Đừng nói nữa, nhắc đến hắn thì ta lại phiền!” Đằng sau còn có một emoji thở dài.
Tần Kha: “Xảy ra chuyện gì? Hắn chọc giận ngươi rồi?”
Hứa Diệu Âm: “Chờ có thời gian rồi nói sau, ta đi tắm!”
Nghe thấy đi tắm, Tần Kha liền kích động: “Tắm rửa?? Ta nói cho ngươi biết, tắm rửa là một việc rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận mà bị ngã, rơi vào hôn mê thì rất nguy hiểm! Như vậy đi, vì suy nghĩ cho an toàn của mươi, mở video call để ta canh chừng cho.”
Hứa Diệu Âm: “Đồ lưu manh!” Phía sau còn bổ sung một emoji khinh bỉ.
Tần Kha: “Ngươi đừng vu oan hãm hại ta, Tần Kha ta chính là chính nhân quân tử! Ta không có ý gì khác, chỉ là sợ ngươi gặp chuyện mà thôi! Nếu ngươi xấu hổ thì có thể che mặt, hoặc là ta che mặt!”
Hứa Diệu Âm không trả lời, có lẽ là xấu hổ rồi!
Lại tiến vào nhóm chat lớp, Vương Chí Kiệt đã đổi ảnh chân dung.
Không sai, chính là tấm ảnh Tần Kha mặc váy chơi bùn kia.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người đổi ảnh chân dung.
Mười cái trong đó thì có năm cái là giống với Vương Chí Kiệt.
Trong lòng Tần Kha như có mười vạn con Thảo Nê Mã chạy qua.
Ngay sau đó, hắn cũng đổi ảnh chân dung của mình.
Đánh không lại liền gia nhập nha!
Tần suất nói chuyện trong nhóm cũng giảm dần.
Vừa thấy buồn ngủ, lại một cú điện thoại gọi đến.
Là một dãy số xa lạ.
“Ta xxx, Tần Kha, ngươi cmn đang ở đâu! Lão tử chờ ngươi ở công viên Nhân Dân một tiếng, một tiếng, ngươi biết không? Ngươi biết một tiếng này ta như thế nào không?”
Từ trong giọng nói của hắn, Tần Kha có thể đoán được tâm trạng của Vương Cương bây giờ, chắc hẳn là không tốt lắm.
Tần Kha ho khan hai tiếng, nói: “Bảo bối ngủ ngon, có chuyện gì để ngày mai nói!”
[đinh…]
Đầu dây điện thoại bên kia, Vương Cương tức đến mức đập bàn.
Bảo bối?
Ta bảo cái xxx mẹ ngươi!
Đêm hôm khuya khoắt, biết gió ở bên ngoài lạnh như thế nào không?
Lão tử chờ ngươi ở công viên một tiếng, sắp bị gió thổi ngu người luôn rồi, tiểu tử ngươi lại cho ta leo cây?
Ta xxx ông nội ngươi!
Đêm mưa, là đêm ngủ sướиɠ nhất.
Nhưng có người không ngủ được.
Ví dụ như Vương Cương.
Nắm ở trên giường trằn trọc suy tư, mãi vẫn không thể ngủ được.
Trong đầu toàn là câu nói kia “Bảo bối ngủ ngon”!
…
Sáng sớm.
Tần Kha tỉnh dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi.
Mở điện thoại ra.
Màn hình đã bị mấy cái hot search chiếm hết.
“Hử? Gần Vân Thành lại xuất hiện một cái Dị Giới Chi Môn?”
Ấn vào hot search để xem.
Rạng sáng ngày hôm nay.
Tại một trấn nhỏ cách Vân Thành khoảng năm mươi dặm, xuất hiện một tòa Dị Giới Chi Môn mới.
Chờ quân đội đến nơi, đã có rất nhiều dân trong trấn bị dị thú đồ sát.
Nhưng cũng may là chỉ nửa tiếng sau, quân đội đã trấn áp tất cả dị thú chạy ra khỏi cánh cổng đấy.!
Không tạo thành thương vong nghiêm trọng hơn!
Đồng thời, năm giờ sáng ngày hôm nay, cũng là hai tiếng trước.
Mười hai tên cường giả đã tạo thành một đội ngũ, tiến vào Linh Vực thăm dò!
“Không phải Vân Thành đã có một cái Dị Giới Chi Môn rồi sao? Bây giờ lại có thêm một cái nữa!”
Hôm nay là thứ bảy, Tần Thiên Tuyết không đến trường.
Tần Kha vừa rửa mặt xong.
Chỉ thấy Tần Thiên Tuyết cầm một dụng cụ kiểm tra đến, bảo hắn đặt tay lên.
Dụng cụ này khá vuông vức, trông giống như hộp đựng dép lê.
Cái đồ chơi này cũng không rẻ.
Nàng kiếm đâu ra vậy?
“Bỏ tay vào, lại điều động linh nguyên trong cơ thể ngươi.”
“Làm gì?”
“Để xem cảnh giới bây giờ của ngươi!”
“Không cần kiểm tra, bây giờ ta là Nhất cảnh cấp 4.”
“Cái miệng tiểu tử nhà ngươi, nửa dấu chấm ta cũng không tin, mau lên, để tay lên.”
Tần Kha đặt tay lên, điều động linh nguyên.
Giây lát sau.
Trên màn hình dụng cụ hiện ra: Nhất cảnh cấp 4!
Tần Thiên Tuyết lẩm bẩm: “Đúng là Nhất cảnh cấp 4! Thế mà lại giấu chúng ta lâu như vậy!”
“A, cho ngươi!”
Tần Kha nhận bình thủy tinh mà Tần Thiên Tuyết đưa qua: “Đây là cái gì?”
Tần Thiên Tuyết thu hồi dụng cụ: “Linh dược, có thể trợ giúp tu luyện!”
Tần Kha mở nắp ra ngửi ngửi.
Mùi vị tạm được.
Một hơi uống cạn.
Trong cơ thể hơi ấm áp.
Tác dụng chắc là không khác Đại Bổ Hoàn là mấy.
Nhưng hiệu quả lại khác biệt như ngày và đêm!
Uống một bình nho nhỏ này, còn không bằng liếʍ Đại Bổ Hoàn.