Chương 30: Ngươi Muốn Chôn Ở Đâu?

Tần Kha nghiêm túc nói: “Chị, ngươi bây giờ là Linh gia mấy cảnh?”

“Mạnh hơn ngươi là được!” Tần Thiên Tuyết vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, uy hϊếp: “Nếu như ngươi còn làm ta mất mặt trước mặt bạn bè lần nữa, ta cam đoan ngươi sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau!”



Đi đến trường học.

Mới sáng sớm, Tần Kha đã có thể nhìn thấy sát ý ở trong mắt Lý Minh.

Giữa trưa.

Vừa ra khỏi lớp học, lại bị một bóng người cao to chặn đường.

Không sai, vẫn là Vương Cương.

Một đêm trôi qua, vết máu ứ đọng trên mặt hắn đã đỡ hơn không ít, nhưng lại có thêm một đôi mắt gấu mèo.

Vương Cương vừa mở miệng đã rất thối: “Tần Kha, ngươi là tên nhát chết! Đã hẹn nhau ở công viên Nhân Dân rồi, thế mà ngươi cmn lại chạy!”

Tần Kha nói năng đường đường chính chính: “Xem ngươi nói kìa, đúng là ta nói sẽ đi công viên Nhân Dân, nhưng mà ta cũng không nói là bao giờ đi nha!”

Vương Cương tức đến mức suýt nữa hộc máu.

“Tiểu tử ngươi đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm, tối nay tan học chớ đi, ta chờ ngươi ở cổng trường.”

Tần Kha khoanh tay trước ngực nói: “Thế này đi, mười giờ tối hôm nay, chúng ta hẹn nhau ở quảng trường Nhân Dân phía bắc thành! Đến khi đó ngươi có thể báo thù thoải mái.”

Vương Cương cũng không ngốc, đã bị Tần Kha lừa một lần, sao có thể bị lừa lần thứ hai.

“Đừng cho là ta không biết, tiểu tử ngươi nhất định lại muốn cho ta leo cây!”

Tần Kha gật đầu: “Cũng khá thông minh!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +300!]

Một tên con trai ở bên cạnh chậc chậc nói: “Xem ra Vương Cương lại nổi giận rồi!”

“Nios nhảm, ngay cả giáo viên tốt tính nhất trường chúng ta cũng bị Tần Kha làm cho tức giận mà mở miệng mắng chửi, Vương Cương này là cái thá gì!”

Quả nhiên, lúc này Vương Cương đã không nhịn được.

Giận dữ gào thét: “Ta thông minh cái xxx!”



Không chờ hắn mắng chửi tiếp, Tần Kha liền đánh gãy: “Đủ rồi, tất cả mọi người là người văn minh, là quân tử, mở miệng ra là nói tục! Quá thô tục!”

“A Kiệt, đi, chúng ta đi ăn cơm, không nói chuyện với tên ngu xuẩn này nữa, sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh!”

[Đinh…]

Vương Cương gào lên với bóng lưng của Tần Kha: “Tần Kha, ta cho ngươi biết, tối nay anh ta cũng đến, tan học xong ta chờ ngươi ở cổng trường, ngươi không chạy được đâu!”



Buổi tối, tan học.

Tần Kha cố tình đi chung với Triệu Đức Trụ.

Nói là mời Triệu Đức Trụ đến nhà chơi, lâu rồi không gặp nên lão ba thấy hơi nhớ hắn.

Triệu Đức Trụ vừa bị lôi kéo đi vừa lẩm bẩm: “Không đúng, ta và cha ngươi mới gặp nhau tối hôm qua mà.”

Tần Kha đường đường chính chính nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu!”

Triệu Đức Trụ nói: “Được rồi được rồi, để ngày mai đi, vất vả lắm con gái ta mới về nhà chơi hai ngày, ta phải về với nàng.”

Tần Kha nghiêm trang nói: “Việc này đơn giản, ngài qua chơi với cha ta, ta qua chơi với con gái ngài.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ… !]

“Hử? Tiểu tử ngươi vừa nói cái gì?”

“Không có gì, không có gì!”

Triệu Đức Trụ cười cười: “Thật ra có chuyện ngươi không biết, khi ngươi còn nhỏ, ta và cha ngươi suýt nữa thì quyết định thông gia từ bé!”

Tần Kha kinh ngạc: “Cái gì? Ngài và cha ta định thông gia từ nhỏ? Mẹ ta đồng ý sao?”

Triệu Đức Trụ tức đến gầm lên: “Là cho ngươi và con gái ta, không phải ta và cha ngươi!”

“A a, ra là vậy, thế vì sao lại hủy bỏ?”

“Việc này…”

Triệu Đức Trụ nhìn Tần Kha một chút.



“Thế nào? Vì tướng mạo sao? Cũng đúng, ta đẹp trai như vậy cơ mà, đúng là không quá có lời!”

[Đinh…]

Mặc dù phải làm gương cho người khác, nhưng Triệu Đức Trụ thật sự muốn dựng thẳng ngón giữa.

Con gái nhà mình cũng rất xinh đẹp mà!

“Không phải vì tướng mạo…”

Hắn chậm rãi nhìn về phía đầu Tần Kha.

Là vấn đề về đầu óc!

Hắn cũng không muốn cháu ngoại của mình vừa mới mở miệng đã hỏi: Ông ngoại, nếu ngày mai ông chết, ông muốn chôn ở đâu?

Khi đi qua cổng trường, quả nhiên nhìn thấy Vương Cương và Tống Thần, ngoài ra còn có ba thanh niên khác.

Trong đó có một tên khá đô con, nhìn rất giống với Vương Cương!

Nếu không có gì bất ngờ, tên này chính là Vương Vũ, anh trai Vương Cương!

Tần Kha vẫy tay với mấy người kia: “Bye bye!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương… !]

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần… !]

Không sai, Tần Kha sở dĩ lôi kéo Triệu Đức Trụ đi cùng mình, chính là vì phòng ngừa bị đám người này đánh một trận.

Làm người ngốc một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải tự hiểu lấy mình!

Huống hồ, mình không chỉ tự hiểu lấy, mà còn rất thông minh!

Nói đùa cái gì, đối phương ngoại trừ Vương Cương và Tống Thần ra, thì còn có mấy người nữa kìa.

Ngay cả Vương Vũ anh của Vương Cương cũng có mặt!

Dù mình là Linh giả Nhất cảnh cấp 4, hơn nữa còn có một cục gạch bỏ qua tất cả phòng ngự, cũng sở hữu một cái dị năng hệ không gian.

Nhưng cũng không đại biểu mình có thể đánh nhiều người như vậy!

Vương Cương tức đến nổ phổi: “Tiểu tử này… thế mà lại dùng giáo viên trong trường làm bia đỡ đạn! Thật cmn nhát gan!”