Chương 23: Long Phượng tranh đấu (4)

Editor: Arie

Sau khi Hồ tộc và Chu Yếm tộc rời đi, Hi Dung vốn nghĩ sơn cốc của mình cuối cùng cũng đã thanh tịnh nhưng không nghĩ trưởng lão Hồng Hộc của tộc phượng hoàng lại tìm tới.

Hồng Hộc là một con phượng hoàng trắng, hoá hình người cũng là một mỹ nhân mặc bạch y nhưng Nguyên Hoàng là người kiêu ngạo, xinh đẹp còn vị mỹ nhân này lại cao lãnh, ít nói.

Hồng Hộc vốn muốn tìm tộc trưởng Nguyên Hoàng bẩm báo chút sự tình, lại không nghĩ đến Nguyên Hoàng đang ngộ đạo, ngộ đạo khả ngộ bất khả cầu, Hồng Hộc liền lưu lại hộ pháp cho Nguyên Hoàng.

Điều này quả thật làm khó Hi Dung. Không phải nàng không thích bạch phượng, dù sao nguyên hình hay hình người đều rất đẹp, ai mà lại không thích chứ!

Nhưng vấn đề là vị này rất lạnh lùng và ít nói. Không biết có phải để bày tỏ sự tôn trọng và lễ phép không, hai mắt nàng luôn nhìn chằm chằm đối phương. Nàng ấy còn có khí chất giống như chủ nhiệm giáo dục cấp hai của Hi Dung nên mỗi lần nàng ấy nhìn, Hi Dung còn không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu.

Hi Dung: Đã xuyên không còn bị chủ nhiệm giáo dục nhìn chằm chằm, đúng là thảm quá đi!

Đây là kiểu mở đầu của phim kinh dị nào vậy?

Vì thế Hi Dung tỏ vẻ vì không muốn quấy rầy Nguyên Hoàng ngộ đạo, để sơn cốc lại cho Nguyên Hoàng cùng Hồng Hộc còn nàng nhanh chóng quay trở về đỉnh núi Bất Chu.

Chỉ là về tới đỉnh núi Bất Chu, Hi Dung lại không biết nên làm gì, nàng nhìn trái nhìn phải, dứt khoát nằm ở trên bản thể cây đa.

Tóm lại, gặp chuyện không quyết được thì trước ngủ một giấc đã!

Bàn Cổ thấy bạn thân đã đi ngủ liền yên lặng, nguyên thần ngồi xếp bằng bắt đầu tĩnh dưỡng chữa thương, chỉ chừa một tia thần niệm bên ngoài, bảo đảm nếu có động tĩnh là có thể thức tỉnh lại ngay.

Trong rừng đa trên đỉnh núi Bất Chu, tiên thiên linh khí tạo thành mây mù giống như chăn bông mềm nhẹ đắp trên người thanh y nữ tử, gió cửu thiên cũng ôn nhu hơn tựa hồ như không dám quấy rầy hai người đang chìm vào giấc ngủ.

“Ngô ~”

Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ, Hi Dung mơ hồ nghe được một tiếng phượng minh, nàng chậm rãi ngồi dậy duỗi người.

[Kỳ quái, sao ta cảm giác mình ngủ một giấc rất dài.]

Nguyên thần Bàn Cổ mở to mắt, nghe vậy nói: [Không tính dài lắm, mới qua trăm năm thôi.]

[À, nguyên lai là đã qua trăm năm …… A?! Trăm năm?! Ta ngủ lâu như vậy?]

Hi Dung mơ mơ màng màng mà đáp lại nhưng thực mau phản ứng được, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Trước đây nàng cũng từng ngủ một ngày, hai ngày, một tuần… nhưng trăm năm thì cũng quá lâu đi!?

May mắn hiện tại nàng là một cây đại thụ, chứ nếu là người thường chỉ có trăm năm thọ mệnh, chẳng phải là ngủ từ khi sinh ra tới khi xuống mồ luôn sao!

[Trăm năm rất lâu sao?]

Bàn Cổ có chút không hiểu.

[Ta năm đó ở trong Hỗn Độn Thanh Liên chính là ngủ một vạn tám ngàn năm.]

Hi Dung ngủ còn chưa đến số lẻ của hắn đâu.

Hi Dung nghe được lời này, kinh ngạc trong lòng bắt đầu tiêu tán, đúng nha, hiện tại là ở Hồng Hoang, đối với sinh linh Hồng Hoang mà nói, thứ không đáng giá nhất chính là thời gian.

Hi Dung lại hỏi Bàn Cổ có nghe thấy tiếng phượng không nhưng Bàn Cổ lại nói mình không nghe thấy gì. Đỉnh núi Bất Chu cả trăm năm đều chưa từng có dấu vết của phượng hoàng.

[Có lẽ trong lúc ngủ, ngươi cảm ứng được động tĩnh bên phía phân thân bên kia?]

Hi Dung sửng sốt một chút, nhớ tới trước khi ngủ Nguyên Hoàng còn ở trong sơn cốc ngộ đạo, vì thế nàng tò mò chạy vào cây đa bản thể, đến khi xuất hiện đã ở trong rừng đa sơn cốc.

Nàng vốn muốn đi nhìn Nguyên Hoàng một chút, cũng muốn đi lại xem sơn cốc trăm năm qua có thay đổi gì không, không ngờ lại nghe thấy tiếng phượng tức giận kêu cùng với tiếng rồng ngâm đầy phẫn nộ.

“Tổ Long, ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay nếu ngươi không cúi đầu xin lỗi, Phượng Hoàng tộc ta nhất quyết không bỏ qua!”

“Nguyên Hoàng, ở Hồng Hoang này vốn nói chuyện bằng bản lĩnh, muốn làm gì đợi chúng ta đánh xong thì làm!”

Hi Dung vừa ngẩng đầu thì thấy bầu trời phía trên sơn cốc, Nguyên Hoàng dẫn theo mấy con phượng hoàng cùng với Tổ Long cũng dẫn mấy con rồng đang đánh nhau túi bụi.

Người nào cũng ra tay tàn nhẫn, lông chim phượng hoàng cùng vảy rồng bay tứ tung nhưng miệng cũng không chút lưu tình, ngươi mắng ta một câu xú cá chạch, ta mắng ngươi một câu gà rừng chết!

Hi Dung nghe mà không nhịn được thương xót cho cá chạch cùng gà rừng.

Hi Dung cũng không biết vì sao mấy người này tức giận như vậy nhưng loại tình huống này nàng cũng không dám tham gia. Nhờ Bàn Cổ cấp dũng khí, nàng trực tiếp ngồi trên cây đa, yên lặng ăn dưa, thuận tiện cùng Bàn Cổ bình luận một chút.

[Oa, Nguyên Hoàng đỉnh quá, một móng vuốt chụp xuống cái bờm trên đầu Tổ Long, nhìn đám kim mao rơi xuống kia nghĩ mà thấy đau.]

[Moá, đây là thần long vẫy đuôi trong truyền thuyết sao? Xem Nguyên Hoàng sắp biến thành con quay rồi kìa!]

[A? Hồng Hộc đánh nhau điên như vậy sao? Mổ sắp trọc lông đuôi con rồng một sừng kia rồi!]

Trận chiến kịch liệt này trong mắt Bàn Cổ vẫn là chưa đủ nhìn, theo ý kiến của hắn, trận này giống như những gì Hi Dung nói… Nó gần giống như gà mổ nhau vậy.

Phịch một tiếng, một con hắc long một sừng bị Hồng Hộc đánh đến ngã thật mạnh trên mặt đất, vừa vặn ngã ở rừng đa cách đó không xa.

Hắc long giãy giụa định bay lên, khóe mắt đảo qua cây đa, đột nhiên ngẩng đầu quát lên.

“Người nào?”

Tiếng quát này thành công hấp dẫn sự chú ý của người khác, Tổ Long vốn dĩ đang bị công kích, thấy thân ảnh quen thuộc nhàn nhã ngồi trên cây đa tức khắc cả kinh.

Gia hoả tên Hi Dung kia sao lại ở đây?

Nàng đã ở chỗ này bao lâu, hắn thế nhưng một chút cũng không nhận thấy được!

Tổ Long vội vàng dừng công kích lại lui về phía sau. Hắn tuy rằng kiệt ngạo nhưng cũng không phải ngốc tử, hắn cùng Nguyên Hoàng ngang tài ngang sức, nếu đánh đến lưỡng bại câu thương, bị gia hỏa không rõ sâu cạn này lợi dụng, tình thế sẽ không tốt.

Nguyên Hoàng cũng dừng công kích, bất quá nàng cùng Tổ Long ý tưởng bất đồng. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của thanh y nữ tử, Nguyên Hoàng theo bản năng nhìn lướt qua phía dưới, ngay lập tức hình ảnh sơn cốc bị tàn phá khiến thân thể nàng cứng đờ.

Không xong, nàng nhờ lời nói của đối phương mà ngộ đạo tại chỗ, người ta hảo tâm đem sơn cốc cho nàng mượn, kết quả lại bị nàng đánh thành bộ dáng này. Bây giờ làm như thế nào cho phải?

Cùng lúc đó, con hắc long bị Hồng Hộc đánh bay kia tâm tình không tốt, nghẹn một bụng hỏa, thấy thanh y nữ tử kia không nói lời nào còn tưởng đối phương khinh thường mình. Hắc long ỷ vào uy thế của Long tộc mình, ra bên ngoài luôn luôn hoành hành ngang ngược, thấy vậy liền trực tiếp bay qua, mở to chiếc mồm như bồn máu.

“Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không đáp?”

Hắn xông lên nhe răng định cắn một cái nhưng tựa hồ cắn phải một tấm lá chắn vô hình, tiếng răng rắc vang lên. Hết thảy đều chỉ xảy ra trong tích tắc, hắc long đã bị lực công kích phản phệ, đánh bay ra từ khi nào, lại một lần nữa ngã mạnh trên mặt đất.

“A miệng ta! A! Ta muốn gϊếŧ ngươi, ta muốn gϊếŧ ngươi!”

Hắc long thống khổ lăn lộn trên mặt đất, miệng phun ra một búng máu, trong đó còn lẫn vài cái răng rồng.

Hi Dung ngay thẳng nói: “Ta cho rằng, ngươi hiện tại không gϊếŧ nổi ta.”

Vẫn là nhanh chóng về trồng thêm cái răng giả đi.

Nguyên Hoàng nghe vậy không chút khách khí cười nhạo một tiếng.

“Loại mặt hàng này còn không hiểu rõ tình thế, người tấn công người ta là ngươi, người bị thương cũng chỉ là ngươi mà thôi.”

Khi nói chuyện, nàng hóa thành hình người, chắp tay với Hi Dung.

“Từ biệt trăm năm, đạo hữu khỏe không?”

Hi Dung: “Cũng không tệ lắm. Đạo hữu thì sao?”

Nguyên Hoàng lộ ra ý cười rõ ràng.

“Nhờ lời nói của đạo hữu hôm đó, ta rất có sở ngộ.”

Tổ Long cũng phi xuống dưới, hóa thành hình người sau đó đá hắc long một cái.

“Còn không câm miệng, đồ phế vật mất mặt xấu hổ!”

Hắn cũng chắp tay với Hi Dung, chỉ là so với Nguyên Hoàng, trong mắt hắn có thêm ý tứ cảnh giác.

“Không nghĩ được từ biệt hồi lâu, thế nhưng có thể gặp lại đạo hữu ở chỗ này. Không biết đạo hữu xuống núi là vì chuyện gì?”

Ngữ khí Tổ Long có chút chất vấn cũng không tính là thân thiện, Hi Dung nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

“Chẳng qua chỉ là muốn thưởng thức non sông gấm vóc Hồng Hoang mà thôi.”

“Phải không?”

Tổ Long tiến lên phía trước một bước.

“Chỉ là ta lại nghe được, Nguyên Hoàng ngộ đạo lần này chính là nhờ đạo hữu chỉ điểm? Xem ra đạo hữu gần đây cùng Phượng Hoàng tộc quan hệ không tồi nha.”

Tổ Long lộ ra một tia áp bách, thậm chí có thể nói là có một tia địch ý.

Dù sao căn cơ của Hi Dung thần bí, thân phận đặc thù, nàng bảo trì trung lập như vậy tam tộc tự nhiên không muốn tùy tiện đắc tội nàng, nhưng nếu nàng cùng một trong số đó giao hảo, như vậy sẽ khiến sự phát triển của hai tộc khác gặp trở ngại.

Hi Dung không phải kẻ ngu dốt, làm một xã súc nơi văn phòng, mấy điểm cong cong vẹo vẹo này nàng một chút cũng đều hiểu nhưng điều này cũng không đại biểu nàng thích bị Tổ Long dùng loại thái độ như này đối đãi.

Nàng cười như không cười mở miệng.

“Nếu điều kiện cho phép, ta nguyện ý cùng kết thân với mọi sinh linh Hồng Hoang.”

Ngụ ý chính là, ngươi nếu là lại dùng loại thái độ này đối với nàng, đó chính là điều kiện không cho phép.

Ai ngờ Tổ Long đại khái là tư duy một mình một kiểu, nghe thấy lời này liền nheo nheo mắt nói.

“Nguyện vọng của đạo hữu không tồi, nhưng đáng tiếc, vạn tộc Hồng Hoang tranh đấu cọ xát không ngừng, nguyện vọng này sợ là không thể hoàn thành, đạo hữu còn xin nghe ta khuyên một câu, kết giao bằng hữu vẫn nên cẩn thận một chút, vạn tộc Hồng Hoang về sau không biết ai sẽ xưng bá đâu. Nếu kết giao bằng hữu lung tung có thể vạn kiếp bất phục.”

Hi Dung mở to hai mắt.

[Ai nha, gia hỏa này đang uy hϊếp ta?]

Bàn Cổ hiển nhiên cũng rất phẫn nộ. Kể cả lúc cùng Hỗn Độn Ma Thần kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng chưa từng thấy tức giận như vậy. Hắn cả giận nói:

[Hi Dung, thù này ta giúp ngươi nhớ kỹ. Ngày nào đó ta khôi phục chân thân nhất định sẽ không tha cho hắn.]

Hi Dung kỳ thật cũng không tức giận đến vậy, nhanh chóng khuyên.

[Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, ngươi đừng tức giận. Gia hỏa như này không đáng để ngươi tức giận.]

Nàng không dám nói thời gian Bàn Cổ khôi phục chân thân hẳn là rất lâu, đợi đến lúc ấy chỉ sợ Tổ Long cũng đã chết.

Các tiểu thuyết Hồng Hoang đều đề cập đến kiếp nạn khi Long tộc, Phượng tộc và Kỳ Lân tộc tranh bá, phần lớn rồng đều chết trong sự kiện này.

Đến lúc đó ngươi không tha cho hắn kiểu gì?

Đào mộ của hắn sao?

Không được, không được. Chúng ta đều là người văn minh, không thể làm loại chuyện như vậy.