Chương 23: Long Phượng tranh đấu (3)

Editor: Arie

Nguyên Hoàng lại lắc đầu nói.

“Ta không cho rằng việc này sẽ khiến đạo hữu cảm thấy khó khăn.”

Nàng không khỏi suy đoán, có lẽ Hi Dung là không muốn khó xử nàng, cho nên tùy ý nói một việc để nàng báo đáp ân tình?

Thanh y tôn giả khựng lại một chút, sau đó chỉ cười mà không nói.

Tuy rằng không biết vị tỷ muội này đang bổ não cái gì nhưng nàng thật sự là một con gà yếu nhớt sẽ bị mấy việc như này làm khó.

Nhưng Nguyên Hoàng không nghe được tiếng lòng của Hi Dung, nàng thấy động tác của đối phương liền nghĩ mình đoán đúng rồi, vì thế lại có thêm hảo cảm với người đối diện, nhịn không được nói:

“Đạo hữu tính tình thật tốt nhưng thứ cho ta nói thẳng, đây là Hồng Hoang, đạo hữu không muốn sát sinh sợ là sẽ bỏ lỡ nhiều cơ duyên.”

Tầm quan trọng của cơ duyên ở Hồng Hoang, người xem nhiều tiểu thuyết như Hi Dung đương nhiên biết, nàng lại nhớ đến một đống cơ duyên của Long Ngạo Thiên rồi lại nhìn lại mình, Hồng Mông Lượng Thiên Xích là hậu thiên công đức linh bảo vào tay nàng cũng chỉ là cây gãi lưng.

Vì thế thanh y tôn giả nỗ lực giữ vững biểu tình, nghiêm túc nói:

“Tỷ lệ, cơ hội quan trọng là duyên phận. Hết thảy đều tuỳ duyên mà thôi.”

Đừng hỏi, hết thảy là do duyên phận, không phải do nàng quá kém cỏi.

Nghe được lời này, Nguyên Hoàng dùng ánh mắt ngạc nhiên mà kính nể nhìn về phía thanh y tôn giả sắc mặt đạm nhiên. Ở Hồng Hoang, vạn sự vạn vật đều phải tranh, nàng đã từng thấy qua nhiều cảnh tượng vì một cây linh thảo mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu nhưng chưa từng gặp qua người có tâm cảnh thế này.

Nguyên Hoàng không khỏi hứng thú lập tức đưa ra vấn đề.

“Vậy đạo hữu cho rằng thế nào là có duyên, thế nào là không có duyên?”

Nàng đưa ra ví dụ, Hi Dung là một cây đa thuộc về thực vật có linh, không giống như Nguyên Hoàng thích thu thập các ngọn lửa để hiểu pháp tắc của lửa và luyện chế binh khí, các loại linh thực quý hiếm cùng với huyết cốt da lông của hung thú, dị thú thuộc tính mộc đối với Hi Dung thì hữu ích hơn.

Nhưng linh thực sẽ không tự chạy đến chỗ Hi Dung cầu nàng ăn chính mình, hung thú dị thú cũng không chạy đến chỗ nàng hô: “Mau gϊếŧ ta để trợ hứng cho đạo hữu Hi Dung.”

Cho nên nếu Hi Dung không chủ động những thứ được coi là bảo vật này sẽ không xảy ra chuyện gì.

Không phải những thứ này đều là cơ duyên sao?

Nếu không chủ động thì đương nhiên những thứ này sẽ không gọi là cơ duyên.

Khi Hi Dung nói chuyện, Nguyên Hoàng luôn nhìn chằm chằm nàng, tuy vẫn không nhìn ra tu vi của Hi Dung đạo hữu nhưng từ lĩnh ngộ của đối phương với đạo cũng có thể nhìn ra sâu cạn. Nguyên Hoàng rất tò mò không biết đối phương mạnh đến mức nào.

Cuối cùng cảnh tượng hiếm có của Hồng Hoang cũng đến, hai người đàm luận về đạo.

Hi Dung sắp xếp lại từ ngữ một chút sau đó tiếp tục nói:

“Chúng ta tu hành đều là vì cầu đạo. Khi đã được chứng đạo, chúng ta sẽ cùng thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng huy. Cái gọi là cầu cơ duyên thực chất là một cách để tăng nhanh tốc độ cầu đạo mà thôi.”

“Mà đạo của ta không phải là thảo mộc chi đạo mà là sinh cơ đại đạo. Từng cành cây từng ngọn cỏ nơi đây đều là sinh linh, ta từng hạ quyết tâm, để hiểu rõ được đạo, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không sát sinh. Nếu hiện tại chỉ vì một cơ duyên mà động thủ chẳng phải là đặt xe trước ngựa hay sao*?”

*Thông thường, xe thồ phải đứng sau con ngựa nhưng trong câu thành ngữ lại là"đặt xe trước ngựa", đây là thứ tự sai. Vì vậy, thành ngữ này dùng để miêu tả hành động cầm đèn chạy trước ôtô.

Không sai, nàng sát sinh không phải vì không đánh lại được, nàng không cần chủ động đi đoạt cơ duyên cũng không phải vì đoạt không được, con đường cầu đạo của nàng tuyệt đối không thể đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ!

“Mặt khác……”

Thanh y tôn giả mỉm cười nhìn về phía Nguyên Hoàng như đang suy tư điều gì.

“Ta không sát sinh để cầu cơ duyên, ngược lại đối với sinh cơ đạo lĩnh ngộ càng sâu, chưa biết chừng đây cũng là một loại ‘cơ duyên’.”

“Đại đạo…… Cơ duyên……”

Nguyên Hoàng lẩm bẩm lặp lại, sau đó khí tức toàn thân bùng nổ, làm cho thảm thực vật xung quanh bị ép đổ rạp hết xuống.

Một đám hồ ly cùng Chu Yếm tu vi thấp kém đang tránh trong rừng cũng bị ép đến trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Từng đôi mắt kính sợ nhìn về phía Nguyên Hoàng đang ngồi ngay ngắn trên tảng đá đằng kia.

Đã từng có kinh nghiệm một lần, Hi Dung lập tức phản ứng lại.

[Mẹ nó, nàng đây là ngộ đạo thăng giai?]

Bàn Cổ nhìn một chút rồi nói: [Tuy mấy lời ngươi nói có thể giúp nàng ngộ đạo thêm một chút nhưng chưa đủ để đánh sâu vào Đại La Kim Tiên.]

Ngay sau đó, lực chú ý của hắn chuyển về phía Hi Dung, trong lời nói có chút thưởng thức cùng sự hưng phấn.

[Ta vốn tưởng ngươi chỉ lãnh ngộ thâm sâu với huyễn thuật chi đạo nhưng không ngờ đối với sinh cơ chi đạo còn hiểu thấu hơn! Ngươi thật sự tu theo sinh cơ chi đạo?]

Tên đại hán khờ khạo lại xuất hiện rồi.

Hi Dung trợn mắt: [Có một loại khả năng, đó là ta đang nói nhảm, mục đích muốn qua loa đại khái với họ để bọn họ không phát hiện ta chính là một con gà yếu nhớt?]

Bàn Cổ vung bàn tay lên, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Nói dối rất dễ, nhưng nói dối lại khiến người nghe ngộ đạo là chuyện không có khả năng!

Hắn còn tưởng rằng bệnh cũ Hi Dung lại tái phát, lập tức trịnh trọng nói.

[Hi Dung, không có pháp lực chỉ là tạm thời, lĩnh ngộ của ngươi với đạo mới là điều trân quý nhất. Thậm chí có thể nói, nếu ngươi sinh ra đã là Hỗn Độn Ma Thần, nói không chừng có thể mạnh ngang với ta! Ngươi sinh ra không thể tu luyện thì sao chứ! Ta có thể đảm bảo, ngươi tuyệt nhiên sẽ không vĩnh viễn như thế. Đến lúc đó ngươi sẽ mạnh hơn tất cả mọi người, đứng trên đỉnh Hồng Hoang.]

[Mà đợi sau này ngươi trưởng thành, ta cũng có chân thân, chúng ta liền thống khoái đánh một trận.]

Bàn Cổ vừa trịnh trọng vừa hưng phấn tuyên chiến, dù sao thì hắn tu quyền chi đạo, trong suy nghĩ của hắn gặp được người hắn thưởng thức thì phải làm sao, đương nhiên là đánh một trận rồi!

Nếu bạn thân ủ rũ cụp đuôi không tự tin làm sao bây giờ? Đương nhiên là đánh tỉnh nàng, nhét vũ khí vào tay nàng.

Đánh nhau dùng hết sức, đánh đến đổ mồ hôi mới là tình bạn chân thành nhất.

Đáng tiếc chính là cư dân nguyên bản của Hồng Hoang và cư dân đời sau có khoảng cách thế hệ, vì vậy những lời Bàn Cổ chân thành nói với Hi Dung bào tai nàng lại thành: “Hi Dung… khi ngươi trưởng thành… ta sẽ đánh bại ngươi!”

Hi Dung mặt vô biểu tình: [Xin cho phép ta trịnh trọng cự tuyệt!]

Nếu biết trước thế này, nàng nhất định sẽ dẫm lên mộ hắn vài lần nữa, thật xui xẻo mà!

So với tình huống Hồ Tư trước đây, bị nhóm Chu Yếm cản trở việc ngộ đạo, thời gian Nguyên Hoàng ngộ đạo dài hơn rất nhiều. Thời gian này, Hồ tộc cùng Chu Yếm tộc cùng cáo biệt với Hi Dung để quay trở lại tộc, dù tộc địa đã đổ nát thê lương nhưng dù sao đây cũng là cố thổ.

Hi Dung gật đầu với Cửu Vĩ Hồ.

“Trở về cũng tốt, chỉ cần Thanh Khâu còn, hết thảy đều sẽ tốt.”

Sau đó nàng nhìn về phía Xích Diện Viên. Lúc trước hắn bị thương quá nặng, thậm chí còn thương tổn tới căn nguyên, dù thương thế đã chữa trị tốt nhưng cái tay bị cụt sẽ không mọc lại. Cũng bởi vì căn nguyên bị tổn thương mà còn bị rớt xuống một cảnh giới, từ Kim Tiên xuống Huyền Tiên, chuyện này đối với Xích Diện Viên cũng như toàn bộ Chu Yếm tộc đều không phải là chuyện tốt.

“Các ngươi…… Ai, ngày sau nhớ ít tạo sát nghiệt.”

Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nhiều không tốt, chúng ta phải lịch sự với nhau hơn!

Hồ tộc cùng Chu Yếm tộc khuôn mặt nghiêm túc, lập tức chắp tay hành lễ.

“Cẩn tuân tôn giả dạy bảo.”