Chương 10: Nghi ngờ

Sáng hôm sau...

- Tỉnh rồi à?

- Ơ, sếp. Tại sao chúng tôi lại ở đây?

Hai anh lính ngơ ngác nhìn hoàn cảnh căn phòng xung quanh, lại thấp thỏm nhìn vào người đàn ông trước mặt, với tất cả nỗi niềm hoang mang.

- Hôm qua, hai cậu bị ngất xỉu trước khu vực phòng của khách. Chính chủ nhân căn phòng đó đã giúp hai cậu. Sau đó, cô ấy đi khắp nơi gọi người, mới cứu được hai cậu thoát khỏi cơn nguy hiểm. Nào giờ thì nói cho tôi nghe xem, chuyện gì đã xảy ra?

Trần Lâm nhíu mày nhìn lại hai anh lính trẻ.

Đây là những người lính trong đội dân quân tự vệ vừa mới được bổ sung cho đơn vị của hắn trong năm nay. Trần Lâm đã kiểm tra qua, thân thủ, sức khỏe của hai người không tệ. Trước đó, Trần Lâm đã phân công họ luân phiên canh gác trước cửa phòng cô gái kia. Vì mục đích bảo vệ an toàn cho cô. Mặt khác, Trần Lâm cũng có tâm tư riêng, muốn tìm hiểu bí mật của cô gái đó. Nên ngoài việc phái hai người lính này canh giữ, Trần Lâm còn cho lấp một loạt camera kính đáo phía trên cửa và xung quanh phòng cô. Chỉ cần cô vừa mở cửa thì camera có thể quay được mọi hành động tiếp theo.

Nhưng điều làm Trần Lâm ngạc nhiên là hôm qua, không quay được cảnh huyền bí nào của cô gái cả, nhưng lại có thể quay được cảnh hai anh chàng gác cổng đồng loạt ngất xỉu trước cửa phòng cô.

Dáng người họ liêu xiêu như say rượu, rời khỏi nơi canh gác, rồi té ngã trước cửa phòng. Sau đó được chủ nhân căn phòng dìu vào, đỡ lên xô pha, xoa dầu nóng các kiểu, rồi chạy đi tìm người giúp...vvv..

Nhìn qua thì cứ nghĩ họ say xỉn đến làm phiền cô gái. Nhưng Trần Lâm biết, mọi chuyện không đơn giản vậy. Càng không có chuyện ngẫu nhiên như thế!

Tại sao những ngày trước không có vấn đề gì? Hôm nay lại xảy ra chuyện?

Trần Lâm không tin vào những chuyện ngẫu nhiên, nên sau khi sắp xếp gọi các bác sĩ kiểm tra xong cho họ, Trần Lâm cũng đến đây để túc trực.

Đêm qua, Trần Lâm có trở về nhà một chuyến. Mãi đến lúc nghe đội trực ban gọi điện, hắn mới lái xe trở về đơn vị, nên có rất nhiều chuyện hắn chưa rõ. Còn bản thân những người lính gác thì cũng cảm thấy mơ hồ.

Nên thay vì trách mắng họ, Trần Lâm chỉ yên lặng sắp xếp mang hai người lính bị ngất xỉu rời đi, sau đó cho người khác đến canh gác. Rồi mới lẳng lặng đến phòng trực ban xem lại màn hình giám sát.

Chỉ thấy, cô gái, sau khi kinh sợ thì trở về phòng lặng lẽ đóng cửa lại, và yên tĩnh đến tận bây giờ. Trần Lâm không mở camera trong phòng khách, vì tôn trọng vấn đề riêng tư, nhưng xem ra, bây giờ không phải là lúc ga - lăng nữa rồi.

Vì vậy, anh chàng lặng lẽ ấn chiếc nút màu đen nhỏ trên bàn phím điều chỉnh. Trong phòng giám sát lần lượt hiện lên từng hình ảnh của cô gái. Nhưng mọi thứ cũng rất đỗi bình thường, cô gái khi vào phòng thì ngồi tần ngần trên giường một lát, rồi nằm xuống, kéo chăn ngủ. Mãi đến giờ chưa dậy.

Trần Lâm cũng không cho người thúc giục, ngược lại, hắn đến phòng canh hai người lính, chờ họ tỉnh dậy truy vấn sẽ hiệu quả hơn nhiều.

- Dạ sếp, hôm qua, khoảng một giờ mấy đêm, lúc đó em buồn ngủ quá, nên có thϊếp đi một lúc ạ.

- Dạ, còn em đang đứng canh gác, không hiểu sao chóng mặt quá, bị ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở đây rồi.

- Các cậu không thấy có gì lạ sao? Trần Lâm nghi ngờ hỏi.

- Lạ ư? Không ạ!

Hai anh lính quay qua nhìn nhau ngơ ngác, rồi lại quay sang Trần Lâm lắc đầu.

Trần Lâm nhíu mày nhìn họ. Xem ra, quả thật họ không biết gì. Nếu vậy thì chuyện gì xảy ra? Lẽ nào có liên quan đến cô gái kia?

- Được rồi, các cậu nghỉ ngơi đi! Khi nào ổn, hãy trở lại công tác.

- Dạ sếp.

Nói rồi, Trần Lâm đứng dậy, quay người ra khỏi phòng, bước vào phòng họp chính.

- A Doanh, cô sắp xếp phòng thẩm vấn. Khi nào cô gái kia tỉnh lại thì đưa thẳng đến phòng thẩm vấn gặp tôi.

- Ơ dạ.

Tiểu Doanh ngơ ngác gật đầu. Hôm nay sếp sao thế nhỉ? Cô gái kia đã đến một tuần mà thấy sếp có hành động gì đâu? Chẳng lẽ vì chuyện đêm qua?

Đôi mắt tiểu Doanh sáng lên. Cô nàng sắp xếp lại tài liệu rồi bước nhanh trở về văn phòng lưu trữ. Phải nói cho Tiểu Lục biết tin này mới được. Tiểu Lục bình thường ít nói, được cái nhanh tay. Mọi thông tin đều được lưu vào máy tính. Nên chuyện bí mật mà bật mí cho cậu ta thì cũng yên tâm hơn nhiều.

Cứ thế, cứ thế dáng người uyển chuyển của A Doanh khuất dần ở nơi xa.

Ở trong phòng khách, cô gái đã tỉnh lại từ lâu. Nhưng chưa vội ngồi dậy. Mà theo thói quen, thả thần thức quan sát xung quanh.

Đêm qua, quả là một đêm mệt nhọc. Vì lâu rồi cô gái mới vận dụng nhiều sức lực đến vậy.

Không ngờ ở thế giới này cũng có một kẻ lợi hại như thế!

Tà phái.

Xem ra, muốn một tay tóm gọn chúng e là không thể.

Ngay cả lúc trước, khi còn ở trong tông môn, cô cũng chưa đủ tự tin là mình có thể thắng được những kẻ này. Huống hồ ở đây, cô chỉ có một mình, không chỗ dựa. Thì mọi biến số điều có thể xảy ra.