Chương 9

Chờ tới khi Cố Bạch chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, đã gần 8 giờ. Cậu đi ra ngoài, chuẩn bị nhìn xem có khách hàng nào đến không. Nhỡ những thực khách ngày hôm qua không tới thì xấu hổ lắm.

"Ông chủ, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi! Tôi còn tưởng bị cho leo cây cơ. Hôm nay tôi mang theo bạn tới này."

"Ông chủ, sắp 8 giờ rồi. Cậu nấu xong món thịt lợn kia chưa?"

"Ông chủ, tôi mang theo ba mẹ tới này! Hôm qua lúc trở về tôi đã miêu tả cho họ món thịt lợn kia ngon đến cỡ nào, kết quả họ căn bản không tin nên hôm nay tôi trực tiếp mang họ đến, để họ có thể cảm thụ được vị giác bị bạo kích là như nào!"

"Ông chủ..."

Cố Bạch vừa ra ngoài lập tức bị bao vây. Cậu thấy những khuôn mặt quen thuộc ngày hôm qua, ngoài ra có không ít những gương mặt lạ, trực tiếp lấp đầy trước cửa nhà hàng. Tình huống này tốt hơn rất nhiều so với dự tính. Số lượng đồ ăn cậu chuẩn bị chỉ sợ không đủ, tình huống ngày hôm qua có khả năng sẽ phát sinh một lần nữa.

Nhớ lại ngày hôm qua, trán Cố Bạch không khỏi ra mồ hôi lạnh. Nhiều người thích đồ ăn mình nấu thì vui đấy nhưng nhiều người ăn không đủ no, ăn không đã nghiền thì có khả năng sẽ biến thành tai nạn.

"Tôi đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu rồi, chuẩn bị đi nấu ngay. Mong mọi người chờ thêm một lúc nữa." Cố Bạch cười cười nói với mọi người.

Cửa hàng này của cậu mới bắt đầu, ngoài 1000 tinh tệ được hỗ trợ thì không có một phân tiền nào. Trong cửa hàng không có một bộ bàn ghế nào, tất cả khách hàng đều đang đứng, thấy thế nào cũng khó coi. Cậu phải nhanh chóng kiếm tiền thôi, tối thiểu cũng phải mua nội thất để trang hoàng cho nó chỉnh tề.

Cũng may những khách hàng không khó chịu gì, mà có đi chăng nữa thì đều sẽ có những vị khách cũ thuyết phục giải thích. Tổng thể mà nói thì không khí không tệ.

Cố Bạch vui vẻ trở lại phòng bếp, đặt nồi, bật bếp, đỏ dầu, xào nguyên liệu, động tác trôi chảy soái khí. Nếu như có khách hàng nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị thổi bay.

Rất nhanh, mùi cay nồng độc quyền của món thịt cắt lát truyền ra ngoài. Những khách hàng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhất là khách mới đến.

"Mùi gì thế? Cay sặc nhưng thơm! Hắt xì!"

"Hắt xì! Hắt xì!"

"Tôi nói chứ ông chủ đang tạo bom à?"

"Hahaha! Rốt cuộc mấy người cũng cảm nhận được cảm giác của tôi ngày hôm qua! Đây là món thịt lợn cắt lát ông chủ làm đó. Đợi tí nữa mấy người ăn thử xem, nó ngon đến mức hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào đó."

"Chờ mong! Không biết hôm nay ông chủ có làm nhiều không? Tôi không chờ được nữa rồi!"

"Tôi đã chuẩn bị kĩ càng rồi, 20 năm luyện tốc độ tay là được dùng cho chính khoảnh khắc này!"

Bất luận là khách cũ hay khách mời đều ngập tràn chờ mong với món thịt lợn cắt lát của ông chủ.

Cố Bạch không để mọi người chờ quá lâu, nồi thịt đầu tiên ra lò, đổ ra hai cái bát lớn. Cậu mở bảng điều khiển của cửa hàng, phía trên có hai nút bấm là dự bán và bán ra. Đẳng cấp hiện tại của cậu không đủ nên chỉ có nút bán ra là sáng lên.

Phương thức bán hàng cửa những cửa hàng mỹ thực là thông qua bảng điều khiển để tiến hành dự bán hoặc là bán ra. Đầu bếp nấu xong đồ ăn sẽ đem đồ ăn truyền tống lên trên bảng điều khiển, đồng thời bấm nút bán ra, thiết lập số lượng bán. Khách hàng trong cửa hàng có thể nhận được thông tin, sau đó bắt đầu lấy món. Sau khi cửa hàng tới một cấp độ nhất định, nút dự bán sẽ sáng lên, còn về việc có chức năng khác hay không thì phải đợi cấp độ cao hơn nữa mới biết.

Cửa hàng của Cố Bạch mới mở, kinh phí không đủ nên không thể bán được món chỉ định, chỉ có thể tự mình nấu món gì thì bán món đó.

Lúc Cố Bạch bưng hai bát thịt to ra bên ngoài liền nghe được tiếng hít khí liên tục, xen lẫn trong đó và những tiếng kêu rên hô gào.

"Ông chủ, sao chỉ có hai phần thế?! Này căn bản là không đủ a, tôi không cướp được!"

"Ông chủ, còn không thế? Quá ít, không đủ ăn đâu!"

"Biến đi, anh cướp được rồi mà còn ở đây giả đáng thương à!"

"Ông chủ hãy thương hại đứa trẻ đáng thương này đi! Cậu làm thêm mấy phần nữa được không? Tôi có thể thêm tiền."

"Chỉ cậu có tiền à? Tôi ra giá 200 đồng sao*! Ông chủ, cho tôi mười phần!"

(*: đơn vị tiền trong thế giới thứ hai.)

"Tôi ra giá 250!"

"Tôi ra giá 300 đồng sao! Làm ơn để lại cho tôi một phần đi! Tôi không tham lam đâu."