Biết Cố Bạch ở trong bếp, tất cả khách hàng đều chen lấn về phía đó, hò hét.
Cố Bạch không rõ trình độ những món ăn ở nhà hàng khác là như nào, định giá bao nhiêu. Cậu chỉ căn cứ vào giá cả nguyên liệu để ra giá, một phần thịt lợn cắt lát giá 100 đồng sao, lời được một nửa. Nhưng nghe khách hàng thét giá, dường như phạm vi chấp nhận lớn hơn rất nhiều giá cậu ra.
"Ông chủ thật thà quá. Một bát thịt như này, vị còn ngon như thế, nếu là nhà hàng khác khẳng định phải có giá hơn 500. Kết quả ông chủ chỉ bán giá 100 đồng sao, tiện nghi thật!"
"Đúng vậy. Hẳn đây là lần đầu tiên ông chủ mở nhà hàng, không hiểu rõ giá thị trường. Thừa dịp vừa mới khai trương, chúng ta phải nhanh đoạt thêm mấy phần. Về sau khẳng định sẽ tăng giá."
"Dù tăng giá tôi cũng nguyện ý mua. Mùi vị kia ngon hơn rất nhiều so với những nhà hàng khác. Tuyệt đối giá trị!"
"Tôi cũng thấy thế!"
Cố Bạch không có thời gian suy nghĩ nhiều, coi như hôm nay bán hạ giá. Dù sao giá tiền sẽ không thay đổi, nên nắm chắc thời gian nấu thêm đồ ăn thì tốt hơn, nếu không cậu nghĩ đám người ngoài kia sẽ phá cửa phòng bếp xông vào mất.
Tới giữa trưa, Cố Bạch vẫn bận rộn trong bếp, hoàn toàn chưa từng nghỉ ngơi. Toàn bộ nguyên liệu để nấu ba món thịt một món cháo đều đã được dùng hết, khung đồ ăn vừa sáng lên đã bị thực khách cướp đoạt. Đợi tới khi thấy hết đồ ăn thì đám người kia mới lưu luyến không rời mà đi về.
"Tại tôi sợ bán không hết nên hôm nay chuẩn bị hơi ít. Giờ hết nguyên liệu rồi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thêm." Cố Bạch giải thích với khách hàng.
"Ông chủ, ngày hôm qua cậu cũng nói vậy, kết quả hôm nay vẫn không đủ bán. Có phải cậu có hiểu lầm gì đó với món ăn mình nấu không thế? Đồ ăn ngon thì sao có thể bán không hết được?" Có khách hàng hô hào nói.
Trong lòng Cố Bạch vừa đắc ý vừa vui mừng, nhưng trên mặt vẫn mang theo áy náy: "Ngày mai tôi nhất định sẽ chuẩn bị thêm."
Cố Bạch nói hết nước bọt mới tiễn được đám khách chưa được ăn rời đi. Cậu xoa xoa cái trán toàn mồ hôi, chuẩn bị offline thì liếc thấy một người đàn ông đứng trong một góc nhỏ, đang nhìn chằm chằm…nhà hàng của cậu.
"Xin chào, cho hỏi anh có chuyện gì sao?" Cố Bạch hỏi.
Ánh mắt người đàn ông vẫn như cũ nhìn bên trong nhà hàng, không trả lời.
Cố Bạch: "Anh đói à?"
Người nọ vẫn trầm mặc.
Cố Bạch: "..." Chẳng lẽ là người câm?
"Có muốn ăn gì không?"
Tiếp tục trầm mặc...
Cố Bạch im lặng, quay người định không để ý tới người nọ nữa. Thôi, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao mình cũng không mất miếng thịt nào.
Nhưng Cố Bạch vừa nhấc chân bước vào nhà hàng thì nghe thấy âm thanh "ùng ục" quen thuộc. Âm thanh này đã lâu không nghe. Tính toán thời gian, rõ ràng cậu mới tới thế giới này được mấy ngày mà cảm giác cứ như đã qua mấy năm vậy. Lúc sống trong thời kì mạt thế ở Trái Đất, âm thanh đói bụng này là một trong những âm thanh không còn xa lạ.
"Vào đi, để tôi làm gì đó cho anh ăn." Cố Bạch bất đắc dĩ nói với người đàn ông bên ngoài.
Nếu vẫn ở mạt thế, chắc chắn cậu sẽ không xen vào chuyện của người khác. Dù sao lòng người khó dò, ngay cả cậu còn sống chưa xong thì sao có sức lực quản người khác được. Có lẽ ông trời đã cho cậu một cơ hội sống một cuộc sống mới, để cậu có thể nhiều thêm vài phần trắc ẩn. Phải làm một vài việc gì đó thì mới có thể để lòng mình yên ổn được.
Ngay lúc này Cố Bạch đã quên rằng cậu đang ở trong thế giới thứ hai, không phải thế giới thực nên đồ ăn của cậu không thể làm cho người ta no bụng được.
Lần này người nọ không bất động nữa, đi theo Cố Bạch vào trong nhà hàng, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Nguyên liệu chuẩn bị vào buổi sáng đã sử dụng hết, số tiền hỗ trợ mở nhà hàng đa phần đã được dùng để mua nguyên liệu. Số tiền thu được hôm nay là 2200 đồng sao, so với tài chính ban đầu đã tăng lên gấp đôi. Mặc dù không nhiều nhưng Cố Bạch rất hài lòng.
Cố Bạch lấy ra 100 đồng sao, mua thêm chút nguyên liệu, tương đối thanh đạm. Cậu không rõ khẩu vị của người nọ là như nào, bụng kêu "ùng ục" thì chắc đói bụng đã lâu, nên ăn tham đạm chút mới tốt.
"Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi nấu cơm." Cố Bạch cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp. Cậu thuần thục nổi lửa, lúc quay người chuẩn bị lấy nguyên liệu thì bị thân ảnh cao lớn trước mặt dọa cho giật mình, suýt chút nữa làm rơi đồ xuống đất.
"Sao anh lại đi vào đây?" Cố Bạch nhíu mày, có chút không vui. Người này cho cậu một cảm giác không chỉ là người câm, đầu óc còn không được bình thường. Hiện tại cậu rất hối hận, rất rất hối hận!