Chương 40: Trần Bình, Cứu Tôi (2)

Không làm được?

Được được được!

Cao Dương phẫn nộ vung tay, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bình, dẫn bạn bè rời khỏi.

Anh ta còn muốn mau chóng đến trước mặt chú Giang mà khoe khoang lấy lòng.

Cao Dương đi rồi, Trần Bình khách sáo mà nói với Trần Diệp Nhu: "Cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi. Tôi dẫn anh tới phòng nghỉ." Trần Diệp Nhu cười nói, dáng người thướt tha bước đi phía trước.

Trần Bình nhìn bóng lưng cô. Cô gái này tuy không đẹp bằng Giang uyển, nhưng cũng có tám phần nhan sắc, hơn nữa đối đãi với người khác chân thành lễ phép, là một cô gái tốt.

Nói về Giang Uyển.

Cô đứng trong nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, trên tay là cái hộp Triệu Cương vừa đưa, bên trong là bộ quần áo vô cùng đáng xấu hổ.

Phù.

Cô nặng nề thở ra một hơi.

Giang Uyển nói với chính mình trong gương: "Vì Mễ Lạp, vì gia đình này, mình nhất định có thể làm được."

Người phụ nữ ngốc nghếch đáng thương, không cam lòng mà mặc bộ quần áo đáng xấu hổ Triệu Cương vừa tặng kia vào.

Sau tầm mười phút, Giang Uyển mặc thêm áo khoác, ra khỏi cửa lớn công ty, lập tức ngồi vào trong chiếc xe Mercedes-Benz đậu bên ngoài.

Vì để phòng trường hợp ngoài ý muốn, Giang Uyển đã soạn sẵn một tin nhắn cho Trần Bình, di động được cô trịnh trọng đặt trong túi xách.

Triệu Cương ngồi ghế sau, nhìn Giang Uyển quyến rũ bước về phía này, khóe miệng để lộ một nụ cười da^ʍ dễ dữ tợn.

Ha ha ha!

Giang Uyển, cô cuối cùng cũng mặc lên rồi.

Triệu Cương nuốt một ngụm nước bọt, có vẻ rất khô nóng.

Cửa xe đóng lại, lái thẳng tới club Tinh Duyệt.

Ghế lô số 888 của club Tinh Duyệt.

Triệu Cương đẩy cửa ra, dẫn Giang Uyển đi vào, lớn tiếng gọi: "Cậu họ, xem này, đây chính là phó tổng giám đốc Giang của công ty chúng con, Giang Uyển."

Giang uyển theo Triệu Cương đi vào, ghế lô rất lớn, ánh đèn muôn màu muôn sắc mờ ảo, trên sô pha có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi, trái ôm phải ấp mấy người đẹp nóng bỏng, hút xì gà.

Tôn Trạch Minh rất khách khí mà đứng dậy nghênh đón, nói: "Đã sớm nghe đại danh phó tổng giám đốc Giang, hôm nay được gặp, quả nhiên là đại mỹ nhân. Nào nào nào, mời ngồi."

"Tổng giám đốc Tôn, ông khách khí rồi."



Giang Uyển ngồi xuống, bắt tay với Tôn Trạch Minh.

Quỷ già háo sắc này lại lưu luyến nắm bàn tay nhỏ của Giang Uyển, không hề có ý định buông ra.

Thật non mềm, thật láng mịn.

Tôn Trạch Minh híp mắt, đã đánh giá Giang Uyển được mấy lượt. Người phụ nữ này đúng là bảo vật, cả người mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước!

Giang Uyển xấu hổ rút tay ra, khẽ cười nói: "Tổng giám đốc Tôn..."

Lúc này, Tôn Trạch Minh mới ý thức được mình thất lễ, vội buông tay, ngồi xuống cười nói: "Phó tổng giám đốc Giang đúng là quyến rũ. Nào nào nào, đây là rượu ngon của Pháp tôi mang tới, Rémy Martin, phó tổng giám đốc Giang chắc chắn sẽ thích."

Tôn Trạch Minh cười hị hị nói, hút điếu xì gà xong đã rót đầy một ly cho Giang Uyển.

Nhưng Giang Uyển không nhận, từ chối nói: "Tổng giám đốc Tôn, tôi không thể uống rượu được."

Nói xong, cô kéo kéo áo khoác che đi đôi chân của mình, bởi vì Tôn Trạch Minh cứ nhìn chằm chằm chân CÔ.

Thấy Giang Uyển do dự, Triệu Cương ngồi bên cạnh cười lạnh nói: "Phó tổng giám đốc Giang, đây là do cậu họ tôi đích thân rót cho cô đấy, cô không uống thì không hay lắm đâu."

Tôn Trạch Minh đặt ly rượu lên bàn, tựa người về phía sau, lạnh lùng mở miệng: "Phó tổng giám đốc Giang, Cô thế này là khinh thường tôi sao? Nếu vậy thì việc hợp tác của chúng ta không cần bàn nữa."

Uy hϊếp trắng trợn, mới vừa vào cửa đã lộ rõ bộ mặt thật rồi.

Giang Uyển nghĩ một lúc, vội cầm ly rượu lên, nói: "Tổng giám đốc Tôn, ông đừng giận, tôi uống."

Nói xong, cô nhíu mày, ngửa đầu một hơi cạn sạch cả ly Rémy Martin lớn.

Tất cả đều là vì Mễ Lạp, vì gia đình của cô.

Rượu chảy xuống theo chiếc cổ trắng nõn của Giang Uyển, khiến cho Tôn Trạch Minh và Triệu Cương đều khô hết miệng lưỡi, hai mắt trừng trừng.

Người phụ nữ này nhất định phải đoạt đến tay!

"Tổng giám đốc Tôn, ông xem, như vậy được rồi chứ?" Giang Uyển uống một hơi cạn sạch, lau miệng, ý chỉ ly rỗng trong tay.

Tôn Trạch Minh vỗ tay, híp mắt cười nói: "Phó tổng giám đốc Giang quả nhiên là có tửu lượng tốt."

Nửa tiếng đồng hồ sau đó, Giang Uyển không ngừng bị Triệu Cương và Tôn Trạch Minh mời rượu, cả người đã say đến mơ màng, ngã lên sô pha, nói năng hồ đồ.

Triệu Cương và Tôn Trạch Minh nhìn nhau một cái, sau đó trực tiếp đứng lên đi đến bên cạnh Giang Uyển, lộ ra nụ cười dâʍ ɖu͙© lạnh lẽo, nói: "Phó tổng giám đốc Giang... Phó tổng giám đốc Giang, hay là chúng ta đổi cách chơi đi, cởϊ qυầи áo thì sao."

Giang Uyển rất đẹp, thân cao một mét bảy gọn gàng linh hoạt, cặp chân ngọc ngà thon dài tuyệt mỹ, giờ phút này đang tỏa ra mỹ cảm mê người, mái tóc đen dài như thác nước mang theo mùi hương say lòng người khác.

Tôn Trạch Minh nóng vội đưa tay cởϊ áσ khoác cho cô.

"Ông làm gì thế?"

Giang Uyển đang mơ hồ, nhìn bóng dáng lắc lư trước mặt, đột nhiên giật mình lùi về phía sau, túm lấy áo khoác của mình, bất lực sợ hãi hét lên: "Ông đừng qua đây, tôi... tôi phải về rồi."



Vừa kêu, Giang Uyển vừa lết tấm thân nặng nề, lảo đảo đứng lên, chạy ra cửa.

Không mở được cửa!

Giờ phút này, Giang Uyển kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

Lúc đó, Tôn Trạch Minh phía sau vô cùng giống một tên biếи ŧɦái, đi lên ôm lấy Giang Uyển, bỉ ổi mà chôn đầu trong mái tóc cô, hít sâu mấy hơi.

"Phó tổng giám đốc Giang, cô không chạy thoát được đâu. Chỉ cần cô hầu hạ tôi cho tốt, chuyện hợp tác tất nhiên không thành vấn đề." Tôn Trạch Minh cười da^ʍ dãng, nói.

Toàn thân Giang Uyển căng thẳng tột độ, giãy giụa vùng ra, mãnh mẽ đẩy lùi Tôn Trạch Minh, vung một cái tát vào mặt ông ta, cầm lấy chiếc túi xách đặt trên bàn, lấy từ trong đó ra một con dao gọt trái cây, yếu ớt bất lực dựa vào tưởng, chịu đựng cơn đau như nổ tung cả đầu: "Ông đừng qua đây, đừng có qua đây."

Tôn Trạch Minh liếʍ liếʍ đầu lưỡi, cơn đau trên mặt làm khơi dậy thú tính trong người ông ta, quát ầm lên: "Con đi*m thối, ra vẻ trong sáng với ông à? Hôm nay không cởi sạch cô ra, ông đây không họ Tôn nữa!"

Dứt lời, Tôn Trạch Minh xông lên, một tay đoạt lấy con dạo Giang Uyển đang cầm, sau đó túm tóc cô, hung hăng tát thẳng một cái!

Bốp!

Giang Uyển chịu đau, gáy đập vào tường, yếu ớt xụi lơ trên mặt đất, đầu óc mơ hồ.

Triệu Cương ngồi bên cạnh tất nhiên là mở mắt làm lơ mà nhìn tất cả, dâʍ đãиɠ cười.

Tôn Trạch Minh đi tới, một phát túm lấy mắt cá chân Giang Uyển, giống như một con chó ghê tởm, không ngừng nở nụ cười dâʍ ɖu͙©.

Giang Uyển yếu ớt kêu: "Cứu với, cứu với..."

Lúc này, trong lòng cô chỉ nghĩ tới Trần Bình!

Cô liều mạng giãy giụa, tay lục lọi trong túi xách của mình, dùng hết sức lực ấn điện thoại gửi tin nhắn đi.

Xoạt!

Tôn Trạch Minh kéo mắt cá chân Giang Uyển, một phát liền lôi cô lên trên sô pha.

Triệu Cương cũng đứng lên, hai người đàn ông vẻ mặt tà da^ʍ mà nhìn Giang Uyển đang trơn trắng mắt, thái dương chảy máu, lạnh lùng cười đen tối.

Cùng lúc đó, trong phòng triển lãm Quốc Hoa, Trần Bình vừa chuẩn bị đi tới phòng nghỉ thì điện thoại liền vang lên.

Anh hơi nghi ngờ, mở tin nhắn ra xem, là do Giang Uyển gửi tới.

Nội dung rất đơn giản nhưng lại khiến anh nhất thời muốn nút mắt ra, đồng tử phóng đại lên trong thoáng chốc!

"Trần Bình, club Tinh Duyệt, cứu tôi!"

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng khiến Trần Bình ngay lập tức bùng nổ!

Chết tiệt!

Giang Uyển. Giang Uyển xảy ra chuyện rồi!