Chương 39: Trần Bình, Cứu Tôi (1)

Cùng lúc đó, Trần Bình sớm đã tới phòng triển lãm Quốc Hoa.

Hôm nay là buổi triển lãm của ba vợ, anh đến giúp một tay.

Vừa vào cửa, Trần Bình đã nhìn thấy phòng triển lãm được bài trí rất cao cấp, rất có phẩm chất và thường thức, tuyệt đối không phải dạng làm ăn vớ vẩn.

Xem ra Sở An An bỏ ra không ít thời gian và sức lực.

Lúc này, Trần Diệp Nhu chú ý tới Trần Bình đang quan sát ngoài cửa, tươi cười niềm nở đi tới, nói: "Xin chào anh, anh cần tôi giúp gì không? À, anh là..."

Buổi triển lãm hôm nay rất quan trọng, giám đốc Sở đã dặn dò từ sớm, nhất định phải làm cho hoàn hảo.

Hơn nữa, trong số những người tới tham gia buổi triển lãm hôm nay, có rất nhiều nhân vật lớn máu mặt ở thành phố An Huy.

Cho nên những người bên dưới nhất định phải tôn kính, khiêm tốn, ngàn vạn lần không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Trần Diệp Nhu Vốn tưởng Trần Bình là người tới tham gia triển lãm. Dù sao mấy vị tiếp đãi trước đó đều đang nghỉ ngơi ở phòng kế bên.

Không ngờ lại là anh.

Trần Bình ngẩng đầu nhìn, để lộ nụ cười nhàn nhạt, nói: "Chào cô, lại gặp rồi, tôi tìm Giang Quốc Dân."

"Ông Giang?" Trần Diệp Nhu nghi ngờ nói, nhưng lại lập tức tươi cười, hơi cúi người nói: "Xin mời theo tôi."

Trần Bình nhẹ nhàng gật đầu. Cô gái này đúng là không tồi, đối đãi với người khác rất chân thành.

Kết quả, anh vừa đi chưa được mấy bước, sau lưng đã vang lên một tràng những lời châm chọc.

"Ai yo, Trần Bình, anh đến rồi à?" Lúc này, Cao Dương dẫn theo mấy người đi vào phòng triển lãm, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Trần Bình quay người, mỉm cười đáp: "Mới tới."

Cao Dương đi đến, trên người là tây trang màu tím đậm đắt tiền, cách ăn mặc rất phong độ , có vẻ quý phái hơn người.



Anh ta đưa tay vỗ vỗ vai Trần Bình, châm chọc nói: "Thật ra hôm nay anh không nên tới, sẽ làm mọi người khó xử mất. Người đến tham gia triển lãm hôm nay đều là nhân vật có máu mặt của An Huy, anh nói đến lúc đó, một người con rể phế vật của nhà họ Giang như anh chẳng phải là làm mất mặt chú Giang sao?"

Tên Trần Bình này, còn thật sự có dũng khí tới đây.

Cũng không cân nhắc xem mình được mấy cân mấy lạng.

Trần Bình nhíu mày, không có ý định quan tâm đến Cao Dương, quay người muốn rời đi.

Cao Dương thấy vậy, trong lòng nén giận. Loại rác rưởi gì đây, lại dám kiêu căng như vậy?

Ông đây đang nói chuyện với anh đấy, thái độ kiểu gì thế hả?

"Tổng giám đốc Cao, người bạn này của anh hình như coi thường anh thì phải." Mấy người sau lưng Cao Dương trêu đùa nói.

"Trần Bình, anh đứng lại cho tôi!"

Cao Dương rất tức giận, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua lại càng túc hơn. Đi mấy bước qua đó, nắm lấy vai Trần Bình, hung hăng nói: "Một tên phế vật hèn mọn như anh không có tư cách xuất hiện ở phòng triển lãm Quốc Hoa, lập tức ra ngoài cho tôi!"

"Đậu má, anh ta là Trần Bình tặng tranh giả mà anh nói đó sao?"

"Quả nhiên không phải dạng hèn mọn bình thường, ăn mặc cũng sơ sài như thế, làm nông dân đấy à?"

"Hạng này mà lại là chồng của Giang Uyển, đúng là đáng tiếc."

Lúc này, mấy người bạn Cao Dương đưa tới nháo nhào nói lời khinh bỉ.

Chỉ có như vậy, trong lòng Cao Dương mới sung sướиɠ hơn chút.

Nhìn xem, Trần Bình, anh nhục nhã biết bao chứ?

Giang Uyển theo một tên phế vật như anh, thật đúng là mất hết thể diện.



Trần Bình nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh lẽo, nói: "Tôi đến hỗ trợ."

"Hỗ trợ?"

Cao Dương cười lớn nói: "Đúng là cười chết người ta mà. Chỗ này cần một kẻ vô dụng như anh hỗ trợ sao? Anh cũng không nhìn xem chỗ này là chỗ nào. Sao? Anh còn muốn tặng cơm hộp cho mấy nhân vật lớn hôm nay đến tham gia à?"

Lời này có hơi sỉ nhục nghề nghiệp của người khác rồi.

"Tổng giám đốc Cao, anh ta còn là shipper nữa à? Lần trước anh chưa nói với chúng tôi nha."

"Khó trách cảm thấy trên người anh ta có một mùi hôi của cống rãnh."

"Loại người này phải mau chóng đuổi ra đi, đừng làm ô uế không khí nơi này."

Mấy người tùy ý cười vang đầy trào phúng.

Đôi mày Trần Bình nhíu thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Dương, nói: "Nghề nghiệp không phân cao thấp sang hèn, tôi không cảm thấy tôi đi giao hàng thì có gì ô uế."

Đám người này đúng là mắt chó không biết nhìn người, giao hàng thì làm sao?

Nhục nhã lắm à?

Mỗi ngày có bao nhiêu thành phần tri thức trong thành phố chờ chúng tôi đưa cơm, tôi có kiêu ngạo chưa?

Không được, phải thay đổi cách nhìn của mọi người về nhân viên giao hàng.

Tìm lúc nào đó đổi xe mới cho người trong công ty, xe điện chắc chắn không ổn, Harley cũng không tồi đâu.

Thấy Trần Bình bỗng dưng cứng mặt lại, Cao Dương cười lạnh mấy tiếng, vỗ thật mạnh vào vai anh, nói: "Phế vật chính là phế vật, vĩnh viễn không ngẩng đầu nổi đâu."

Dứt lời, anh nhìn Trần Diệp Nhu, chỉ vào Trần Bình mà nói: "Loại rác rưởi như anh ta mà các cô cũng dám cho vào? Chẳng phải là làm nhục phòng triển lãm Quốc Hoa sao? Mau đuổi anh ta ra."

Trần Diệp Nhu bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, giám đốc của chúng tôi đã dặn dò, người tới đều là khách, thứ lỗi cho tôi không làm được."