Chương 38: Xuất Thủ.

"Ngươi thế mà đang luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Đan!"

Con ngươi Khổng Lâm Tuyết hơi co lại, lưng bốc lên từng trận hàn ý.

Đây là ma đạo tà thuật. Lấy tinh huyết của con người làm chủ, phối hợp với nhiều vật liệu khác, luyện chế thành đan dược. Tư chất của người bị luyện càng tốt, xác suất thành công càng cao, dược lực cũng sẽ càng mạnh. Cho nên, những võ giả am hiểu loại tà thuật này thường xuyên bắt các thiên tài của các thế lực lớn đến luyện đan.

Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Đan, cũng được gọi là Huyết Nhân Đan.

Khổng Lâm Tuyết lập tức hiểu ra vì sao tên Bắc Thiên Khách này dám đến gần Thái Huyền Tông. Hóa ra là hắn nắm giữ môn tà thuật này!

Trong các loại đan dược Nhị phẩm, Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Đan có thể nói là một trong những loại đan dược có hiệu quả tốt nhất. Dù sao, nó cũng được luyện từ tinh huyết của thiên tài.

Tuy nhiên, đây dù sao cũng là tà thuật. Tác dụng phụ của nó rất lớn. Nó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của người sử dụng, khiến họ trở nên dễ nổi nóng, dễ mất kiểm soát, và nếu sử dụng nhiều, thậm chí còn có thể khiến họ phát điên.

"Đại nhân, chúng ta có nên rút lui hay không? Thái Huyền Tông hẳn là sẽ sớm điều viện binh đến."

Một võ giả đi lên trước, cung kính nói.

Hắn cũng là Thông Khiếu Cảnh, nhưng chỉ là tam trọng, hoàn toàn không thể so sánh với Bắc Thiên Khách. Cho nên, hắn chỉ có thể trở thành thuộc hạ.

"Chờ thêm một lúc nữa, Huyết Nhân Đan cũng sắp hoàn thành rồi."

Bắc Thiên Khách suy nghĩ một chút, nói.

Trong trận pháp, mấy vị đệ tử Thái Huyền Tông này có tư chất không tệ, có khả năng thành đan. Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

"Bắt ba người này xuống, xem như nguyên liệu cho vòng tiếp theo."

Bắc Thiên Khách hờ hững nhìn Khổng Lâm Tuyết.

Ba người lập tức như rơi xuống hầm băng.

"Rõ!"

Bất chợt, Bắc Thiên Khách nhíu mày, xoay người nhìn về một gốc cổ thụ.

"Không ngờ đã có người đến."

‘’Các hạ ra đi.’’



"Ta đã phát hiện ngươi."

Dứt lời.

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía đó.

Trong bóng tối, một bóng người chậm rãi hiện ra.

Đó chính là Mạnh Trường Khanh.

Hắn mới vừa đến đây không lâu, chỉ nghe được tin tức về Quỷ Chỉ Bắc Thiên Khách và Luyện Huyết Trận.

Khi đang đếm số người trong trận thì bị phát hiện.

‘’Xem ra sau này phải học một môn bí thuật che giấu khí tức mới được.

Nếu không thì rất dễ bị lộ.’’ Mạnh Trường Khanh thì thầm.

"Quả nhiên là đệ tử Thái Huyền Tông."

Ánh mắt băng lãnh của Bắc Thiên Khách trầm xuống.

Tuy nhiên, khi phát hiện tu vi của người đến chỉ là Thông Khiếu Cảnh ngũ trọng thì lông mày hắn lại giãn ra.

Loại đệ tử tu vi này chẳng có gì đáng lo ngại.

Hắn không cần ra tay, chỉ cần bốn thủ hạ của mình là đủ.

"Bắt hắn lại."

Bắc Thiên Khách quay lại.

"Rõ!"

Bốn tên thủ hạ lập tức phóng về phía Mạnh Trường Khanh.

"Sư đệ chạy mau!"

"Ngươi không phải là đối thủ của bọn họ!"



"Đi tông môn cầu viện!"

Khổng Lâm Tuyết cũng rất ngạc nhiên khi có người đến, nhưng khi phát hiện tu vi của người đến thì trong lòng nàng nhất thời lại trầm xuống.

Ngay cả nàng, một võ giả Thông Khiếu Cảnh thất trọng cũng không thể địch lại những tên này, huống chi là Thông Khiếu Cảnh ngũ trọng.

‘’Thật quả quyết.’’

Nhìn bốn tên võ giả ma đạo Thông Khiếu Cảnh đang tới, Mạnh Trường Khanh cau mày. Tuy nhiên, đây cũng là điều mà hắn mong muốn, nắm chặt giải quyết

Đối với hắn mà nói, chỉ cần trên sân không có Ích Hải Cảnh, thì hắn chính là vô địch!

Võ giả ma đạo thì sao? Trừ phi là thiên tài đến từ thế lực đỉnh cấp, nếu không thì loại này, không thể ngăn cản một kiếm của hắn.

"Tiểu tử, chịu chết đi!"

Bốn người lao tới rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mạnh Trường Khanh. Bọn hắn đều sử dụng đao, đao khí lạnh lẽo, hung hăng chém vào chỗ yếu hại trên người Mạnh Trường Khanh. Nếu bị trúng, không chết cũng phải trọng thương!

"Tốt lắm!"

Trong mắt Mạnh Trường Khanh hiện lên chiến ý. Thật ra, hắn rất muốn có một trận chiến như vậy để kiểm tra giới hạn của bản thân.

"Xoẹt!"

Mạnh Trường Khanh rút thanh kiếm bên hông ra. Thanh kiếm này không phải là thanh phàm phẩm trước đó mà là một thanh kiếm bách luyện do gia tộc hắn mua riêng. Nó đủ để gánh chịu đựng lực lượng vũ kỹ hắn thi triển mà không bị vỡ.

"Phong Lôi Kiếm Quyết!"

Khí huyết sôi trào, lôi quang rực rỡ từ trên thân kiếm bùng lên, phản chiếu trong ánh mắt của bốn người. Nụ cười tàn nhẫn trên mặt bọn hắn cứng đờ lại, sau đó hiện lên vẻ sợ hãi.

Bởi vì một kiếm này, giống như thiên lôi nổ vang, bão táp gào thét!

Khí tức khủng bố vô cùng, không phải là thứ mà bọn hắn có thể ngăn cản.

Tuy nhiên, lúc này họ đã đến gần trong gang tấc, căn bản không có thời gian trốn tránh, chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận.

"Oanh!"

Một kiếm chém ra, lôi quang rực rỡ tựa như có thể nghiền nát vạn vật. Bốn thanh trường đao trong nháy mắt vỡ nát, người cầm đao cũng bay ngược ra ngoài, nặng nề nện xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại. Cả người bọn hắn máu chảy không ngừng, dĩ nhiên đã là trọng thương sắp chết.