Chương 37: Luyện Huyết Trận.

"Đột phá!" Mạnh Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Hai viên Linh Dung Đan quả thực hiệu quả bất ngờ, chỉ trong nháy mắt đã giúp hắn đột phá một cảnh giới.

Tuy nhiên, theo dự đoán của hắn, mười viên Linh Dung Đan có lẽ không đủ để hắn đột phá đến Thông Khiếu Cảnh bát trọng.

Bởi vì càng lên cao, cần tiêu hao càng nhiều.

‘’Nhưng cũng không sao, bên trong chữ vật giới chỉ vẫn còn nhiều đan dược, Tiểu Di chuẩn bị khá nhiều.’’

Theo Mạnh Trường Khanh, Tiểu Di chắc chắn đã đem một nửa tài sản của gia tộc cho hắn.

‘’Tu luyện đến Tích Hải Cảnh, như vậy là dư xài rồi.’’

Đúng lúc Mạnh Trường Khanh chuẩn bị tiếp tục tu luyện, bầu trời đêm xa xa lại lóe lên một tia sáng.

Ánh sáng đó hóa thành hai chữ "Thái Huyền".

"Cái gì vậy?" Mạnh Trường Khanh đột nhiên đứng dậy.

Tín hiệu cầu cứu!

Đây là tín hiệu cầu cứu do tông môn chuyên chế tạo, một khi nở rộ, sẽ tỏa ra ánh sáng trong không trung trong thời gian dài, để cho người khác chú ý.

"Có đệ tử Thái Huyền Tông gặp nguy hiểm sao?" Mạnh Trường Khanh nhíu mày.

Nếu là ở nơi khác, hắn có thể hiểu được.

Nhưng dưới chân Tuyệt Phong Lĩnh, đã gần sát lãnh địa của tông môn.



Ai dám ở nơi này tập kích đệ tử Thái Huyền Tông?

Khẽ lắc đầu, Mạnh Trường Khanh không suy nghĩ nhiều, lập tức đánh thức Linh Mã đang ngủ say, tiến về nơi phát ra tín hiệu cầu cứu.

Trước tiên đi xem thử, nếu trong phạm vi năng lực, Mạnh Trường Khanh tự nhiên sẽ ra tay cứu giúp.

Dù sao cũng là cùng thuộc một thế lực.

Nhưng nếu như vượt quá phạm vi năng lực, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn rút lui.

Tuyệt Phong Lĩnh sâu thẳm, cổ thụ san sát, lá cây tươi tốt. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe hở, chiếu vào, lưu lại một chút ánh sáng.

Giờ này khắc này, có rất nhiều bóng đen đứng trên cành cây, ước chừng có hơn hai mươi người. Từng cái đều khí tức không tầm thường, yếu nhất cũng có Đoán Mạch Cảnh lục trọng. Trong đó thậm chí còn có năm vị Thông Khiếu Cảnh. Nhất là tên cầm đầu kia, khí tức cực kì khủng bố, đúng là Thông Khiếu Cảnh cửu trọng đỉnh phong!

Tất cả bóng đen đều mặc áo bào màu xanh lá cây đậm, phía sau còn có hai chữ "Hoàng Tuyền".

Ban đêm trong rừng vốn là âm trầm, mà sự tồn tại của bọn hắn càng khiến cho loại cảm giác này trở nên mãnh liệt hơn.

Bị bọn hắn vây quanh, chính là ba vị đệ tử Thái Huyền Tông, đều là đệ tử nội môn. Ba người đều là nữ tử, tuổi tác thì có lớn có nhỏ. Y phục trên người rất dễ dàng phân biệt, đều là đệ tử của Dược Vương Phong, một trong thất mạch của Thái Huyền Tông.

Ba người đều trong tình trạng không tốt, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, khí tức cũng thập phần uể oải, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.

"Hoàng Tuyền Ma Tông!"

Một trong ba nữ tử, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, oán hận nói. Nàng khuôn mặt thanh lệ, da trắng như tuyết, tu vi cảnh giới cũng không thấp, chính là Thông Khiếu Cảnh thất trọng.

"Lại dám đến phụ cận tông môn chúng ta tập kích đệ tử, các ngươi đừng mơ có thể còn sống rời đi!"

Mặc dù nàng biết mình không phải là đối thủ của đám võ giả ma đạo này, nhưng tín hiệu cầu viện binh đã phát, tin tưởng rất nhanh sẽ có viện binh đuổi tới. Thân là đệ tử đại tông, dù là có thể sẽ phải đối mặt với độc thủ, cũng không thể tỏ ra yếu đuối!



"Không nghĩ tới trên người ngươi lại có bí bảo hộ thể, thay ngươi ngăn cản sát chiêu."

Tên võ giả ma đạo cầm đầu kia đi về phía trước mấy bước, cả người bại lộ dưới ánh trăng vụn vặt. Chỉ thấy dáng người hắn thon gầy, năm ngón tay thật dài, trên mặt có một đạo vết sẹo hình thập tự cực kỳ dữ tợn.

"Ngươi là Quỷ Chỉ Bắc Thiên Khách!"

Nữ đệ tử tên là Khổng Lâm Tuyết, tựa hồ nhớ tới điều gì đó, con ngươi hơi co lại.

Võ giả ma đạo, người người đều muốn tiêu diệt. Nhưng thực lực của võ giả ma đạo cơ bản đều rất mạnh, lại am hiểu ẩn nấp, cho nên rất khó gϊếŧ chết bọn họ.

Đến mức những kẻ vẫn có thể sống sót sau khi bị rất nhiều thế lực truy sát thì dần dần có được danh tiếng. Cũng giống như Quỷ Chỉ Bắc Thiên Khách trước mắt này!

Bắc Thiên Khách, xuất thân Hoàng Tuyền Ma Tông, nắm giữ một môn vũ kỹ loại chỉ pháp Huyền cấp sơ giai, xuất thủ cực kì xảo trá âm độc, tựa như U Minh chi vật, lực xuyên thấu cực kỳ kinh khủng. Dẫu cho mặc áo giáp, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Bây giờ nàng có thể còn sống là nhờ một bí bảo hộ thân sư phụ cho, không phải giáp trụ bình thường có thể so sánh.

"Ngược lại là có chút nhãn lực."

Bắc Thiên Khách khẽ nhếch khóe miệng lên, khiến cho vết sẹo trên mặt càng lộ vẻ dữ tợn.

"A!"

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nhìn sang cách đó không xa, có ánh sáng sáng lấp lóe, đúng là một đạo trận pháp. Trong trận pháp, có mấy bóng người quỳ gối. Nhìn quần áo, cũng là đệ tử Thái Huyền Tông. Tiếng kêu thảm thiết chính là do bọn họ phát ra.

Mắt thường có thể thấy, theo trận pháp vận chuyển, thể nội những đệ tử này không ngừng có huyết vụ lan tràn ra, hội tụ về hướng trung tâm. Cuối cùng hóa thành một viên đan dược hình người.

"Luyện Huyết Trận!"