Chương 3

Cảnh Hiên nhìn bản thân qua gương, so với kiếp trước thì hiện tại không có bao nhiêu khác biệt. Chỉ là mái tóc có chút hơi quê mùa, có thể được biết như tóc các học bá trong phim hay để.

Nhắm đến chiếc kéo được đặt trên bàn, anh với tay lấy, cắt vài đường trên tóc. Ngó quanh khắp phòng cũng không tìm được thứ mình cần, bước vào phòng tắm, anh dùng nước tạm cố định tóc mái theo phong cách 3:7.

Lấy ra kính mắt dày cộm, nhìn hình ảnh mờ ảo trước mặt, anh đành từ bỏ đeo lên lại.

Nhìn cũng ổn rồi, so với thứ vừa rồi anh nhìn thấy cũng đỡ giật mình hơn.

Bản thân trời sinh chỉ mê cái đẹp, thật sự không chấp nhận nổi sự quê mùa từ đầu xuống chân. Cũng may thân thể này không khác gì khuông mặt của bản thân ở kiếp trước, nếu là một thân thể của kẻ xấu xí nào đó, anh tình nguyện quay trở lại kiếp trước, bị tình cũ đâm 1001 nhát dao cũng không muốn trốn đến đây.

050 bên cạnh chăm chú nhìn anh thực hiện các bước, nó rối rắm theo sự thỏa mãn dần xuất hiện trên gương mặt anh, tuy biết là vô nghĩa nhưng vẫn muốn nhắc nhở.

"Ký chủ, anh OOC rồi."

Đúng như dự đoán của 050, quả thật anh không thèm để ý đến nó chút nào.

Hoàn tất quá trình chuẩn bị hơn cả tiếng đồng hồ, anh ra khỏi phòng trong ánh mắt ngơ ngác của quản gia.

Từ sáng đến giờ ông đã đứng đây gọi cậu chủ dậy không biết bao nhiều lần, nhưng đáp lại ông từ đầu đến cuối cũng chỉ có sự im lặng.

Lo lắng cậu chủ gặp chuyện gì, nhưng lại sợ cậu nổi giận vì, ông tự tiện ra vào phòng mà chưa có sự cho phép, cho nên vẫn một mực đứng bên ngoài, đợi thêm 15 phút nữa, nếu cậu vẫn không ra thì đành thất lễ.

Thật may là cũng không cần đợi, nhưng mà cậu chủ hôm nay có chút, phải nói là quá khác lạ.

050 nhìn thấy biểu cảm trên mặt của quản gia cũng biết là ký chủ OOC lớn rồi.

Nhưng mà thôi không sao, theo thời gian thì cũng gần đến ngày nguyên chủ thay đổi, trở thành cánh tay đắc lực của đứa con thiên mệnh rồi.

Sau khi Cảnh Hiên ngồi vào bàn ăn, sắc mặt của hai người ngồi cạnh anh cũng không khác quản gia vừa rồi là bao, với bị nhìn chằm chằm như vậy anh cũng đã quen.

Nhưng có hơi khó chịu nếu cứ bị nhìn trong lúc đang ăn, anh ngước mặt lên hỏi.

"Mẹ, anh, hai người có vấn đề gì với con sao?"

Bị hỏi mẹ và anh hai nguyên chủ giật mình, sau đó lại lắc đầu.

Nhìn biểu hiện của hai người, anh dựa vào tính cách của nguyên chủ không có cảm xúc gì, cúi đầu ăn xong phần ăn của mình.

Ngồi trên xe, anh lại lôi phần tư liệu 050 đã gửi qua, được biết nguyên chủ này cũng cùng tên với anh, là nhị thiếu của Cảnh gia, so với người anh ưu tú Cảnh Thiệu cậu có chút mờ nhạt hơn, tính cách không thích ồn ào, không phải buổi tiệc quan trọng cậu sẽ không xuất hiện.

Cho nên ngoài những gia tộc thân thiết với Cảnh gia ra thì không ai biết đến cậu, bên ngoài chỉ nghe nói qua ngoài Cảnh Thiệu ra vẫn còn một nhị thiếu, nhưng mặt mũi ra sao thì không ai biết.

Cho nên lúc cậu ở trường, bị học sinh khác ức hϊếp, bởi thân phận của cậu rất dễ hiểu lầm, điểm thi vào cao, đủ để trường tuyển thẳng vào mà không cần nhờ mối quan hệ. Đặc biệt là phong cách ăn mặc của cậu, quá quê mùa, tự nhiên mà cái mác "con nhà nghèo không chút gia thế" bị gáng lên người, cho nên không ai nguyện ý chơi cùng cậu.

Trừ một người, đó là vợ tương lại của đứa con thiên mệnh, theo như hướng phát triển vốn có, nguyên chủ tiếp đó đem lòng yêu cô ấy. Nhưng biết cô yêu thích Kha Thụy, cậu vì vậy mà thay đổi bản thân trở nên ưu tú, đối đầu với Kha Thụy ở mọi mặt.

Bởi vì một câu không đánh không quen biết, càng đối đầu, hai người càng hiểu rõ về nhau, dần dần trở nên thân thiết.

Tiếp đó như thế nào, không cần nhìn anh cũng tự hiểu.

Theo thói quen thường ngày, tài xế đỗ xe ở góc khuất gần trường mà ít ai qua lại, Cảnh Hiên nhìn ra ngoài vẫn không xuống xe, lát sau anh lên tiếng.

"Chú cứ chạy đến trường đi."

Chiếc xe mang theo ký hiệu nhận biết riêng biệt của Cảnh thị xuất hiện, gây nên sự chú ý của vô số ánh mắt, không biết bên trong là ai đang ngồi, cùng lí do tại sao lại ở đây?

Theo ánh mắt dần dần nhìn qua, Cảnh Hiên bước xuống xe trong sự kinh ngạc của các bạn học, bọn họ không biết cậu là ai.

Những người có thể ngồi trên chiếc xe mang ký hiệu của Cảnh thị ra, ngoài ông bà Cảnh thì cũng chỉ có Cảnh Thiệu. Nhưng người này so với Cảnh Thiệu có hơi quá trẻ rồi, hơn nữa còn mặc đồng phục trường của họ.

Lẽ nào là nhị thiếu trong lời đồn.

Bỏ qua mọi ánh nhìn, anh không mấy quan tâm mặc họ đánh giá.

Cảnh Hiên theo trí nhớ nguyên chủ quen đường quen lối tiến vào lớp, trong sự kinh ngạc của hàn nghìn học sinh.

Động tỉnh bên ngoài dù sao cũng không nhỏ, ảnh hưởng đến một ít học sinh phải ngó ra cửa sổ, xem bên dưới có chuyện gì lại ầm ĩ như vậy.

Chỉ thấy lúc này Cảnh Hiên đi ngang qua, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt nhẹ lướt, làn môi mỏng khẻ mím lại.

Cảnh Hiên đi thẳng vào lớp, lúc này một học sinh khác chắn ngang cậu lại, trên môi xuất hiện nụ cười hỏi anh.

"Xin hỏi cậu muốn tìm ai sao?"

Anh không muốn cùng người này nói nhiều, chỉ đơn giản trả lời.

"Tôi tên Cảnh Hiên."

Quả thật hai chữ "Cảnh Hiên" này đem đến sự bất ngờ cho cậu ta, dù anh đã đi qua cậu ta vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Trong lớp này không phải là bắt nạt cũng là chế nhạo nguyên chủ, một số ít lại chọn im lặng, ví dụ là cậu ta, dù làm lớp trưởng, nhưng lại mặc kệ bạn học tuỳ thích làm gì thì làm, không xứng chức phận.

Cuộc trò chuyện giữa hai người được cả lớp chú ý, dù sao đột nhiên xuất hiện nam sinh anh tuấn như vậy, ngay từ đầu đã gây rất nhiều sự chú ý rồi.

Nhưng từ lúc anh giới thiệu tên, cả lớp không thể nào che giấu sự kinh ngạc trên nét mặt, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Nhưng Cảnh Hiên cũng không quan tâm họ tin hay không, anh ngồi vào vị trí của nguyên chủ.

Nhíu mày, anh nhìn cái bàn không còn chỗ nào là không bị vẽ bậy, nhìn quanh phòng học, xác định được mục tiêu.

Cảnh Hiên đi đến dưới cuối lớp, nam sinh đang gác chân lên bàn, đối với sự xuất hiện của anh chỉ có hai chữ khinh thường.

Anh không muốn biết cậu ta đang nghĩ gì, một tay nhấc bàn lên, bởi vì bất ngờ nam sinh cuối lớp ngã ra đất.

Đầu tiên là kinh ngạc sau đó là xấu hổ, hắn giận đỏ mặt hướng đến anh muốn đấm vào mặt anh.

Cảnh Hiên đơn giản đưa bàn lên ngăn lại, một chân đạp mạnh vào bộ hạ, nam sinh đau đớn ngã lăn trên sàn, tay đau, vị trí không thể nói cũng đau.

Nam sinh dùng tay ôm chặt bộ vị, mồ hôi lạnh rướm đầy trên trán, cậu ta nghiến răng đưa ra lời uy hϊếp.

"Tao không biết mày là ai, nhưng từ bây giờ mày hãy cẩn thận. Vì nhất định, tao sẽ khiến mày phải hối hận vì những gì mày đã làm hôm nay."

Cảnh Hiên là ai chứ, anh không quan tâm đến lời uy hϊếp không chút uy nghiêm nào như này, với thân phận của anh hiện tại, còn ai dám động vào anh.

Có thân phận ngu mới không dùng đến.

Cảnh Hiên cười khẩy, nhấc chân đạp lên mặt nam sinh, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

"Lãnh Hạo, mày nghĩ là tao sẽ sợ mày sao? Đối với tao mày cũng như một thằng hề nhảy nhót, sau này thì cũng sẽ như hôm nay tuỳ tiện bị tao đạp dưới sàn, dơ bẩn, xấu hổ, không thể chạy trốn."

Lãnh Hạo kẻ này cũng không vô tội, địa ngục mà nguyên chủ từng trải qua, 80% là do kẻ này gây ra, bởi vì không ngừng bắt nạt, cũng khiến cho nguyên chủ bị cô lập.

Nhìn thấy Lãnh Hạo bị đánh bại, đám đàn em há hốc mồm kinh ngạc, lúc này mới lấy lại bình tỉnh rống giận lao lên.

Cảnh Hiên lia mắt qua uống cong người né được, bàn chân đặt trên mặt cậu ta cũng lùi lại, thấy thế Lãnh Hạo vội xoay người muốn tránh thoát, nhưng nào dễ như vậy.

Anh xoay người, một chân đá lên mông làm cậu ta ngã nhào về trước.

Sau khi trói định cùng hệ thống, phản ứng của anh trở nên nhanh nhạy hơn người thường, ở kiếp trước anh thường hay tham gia các cuộc thi võ thuật. Vì vậy có thể dễ dàng xử đẹp đám thùng rỗng kêu to, chỉ giỏi bắt nạt những ai không có khả năng phản kháng.

Không bao lâu sau đã có thể giải quyết hết, một mình cân năm, còn không quên trêu tức, anh nở nụ cười hoà nhã nhưng không mấy ấm áp.

"À còn cái bàn này tao xin nhé, bàn của tao có chút bẩn, không còn hứng thú để học. Dù sao mày cũng không học hành gì, nằm dưới đất như này mà chơi đi."

Nói xong anh xoay lưng về vị trí ngồi của mình, từ lúc sự việc phát sinh chỉ mất 15 phút, nhóm học sinh đứng đó đều đơ người cả ra.

Lãnh Hạo là ai chứ, mệnh danh con cưng Lãnh thị, dù là hiệu trưởng cũng không dám nói gì hắn, người này vừa xuất hiện liền tay đấm chân đá. Hơn hết còn sỉ nhục hắn giữa lớp như vậy, không biết người này là ai, nhưng kết quả sẽ rất thê thảm.

Cảnh Hiên nào có quan tâm họ nghĩ gì, anh đi đến trong sự dè chừng của họ, vội vàng lui ra sau nhường lối đi.

Nhìn cái bàn cũ, tuỳ tiện đẩy nó qua một bên, thay thế vào bằng cái bàn mới "xin" được.

Cảm thấy như thế thuận mắt hơn rồi.

Cảm nhận một ánh mắt nóng bỏng từ đầu đến cuối vẫn luôn gắng lên người, Cảnh Hiên xoay đầu, híp đôi mắt nhìn nữ sinh gần đó, anh cảm nhận được trong mắt cô ta là sự kinh ngạc, nghi hoặc và khó hiểu, hơn hết là du͙© vọиɠ chiếm hữu.

"Ha, không ngờ lại có ngày, mình được nữ nhân nhìn bằng ánh mắt đó." Thầm nói trong lòng, sau đó liền mặc kệ, anh đến đây chỉ tập trung vào nhiệm vụ, nữ nhân gì đó, gay như anh không có chút hứng thú.